Chiến lược nhốt Tiểu Nguyên Bảo ngoài cửa mấy ngày đầu rất hiệu quả, nhưng khi nó ngủ ở đây mấy hôm thì mọi chuyện đã thay đổi.
Hình như Tiểu Nguyên Bảo đã coi phòng vẽ tranh thành cái ổ của nó rồi.
Dẫu nó có ra ngoài chơi chán chê rồi trở về thấy khoá cửa cũng không chịu bỏ đi như trước nữa mà nằm dài trước cửa tìm cách chui vào.
Không biết đây là lần thứ mấy tôi nghe thấy tiếng Tiểu Nguyên Bảo cạy cửa, tôi không nhịn được nữa, bèn đứng dậy đi tới xem con mèo hư muốn làm gì.
Căn phòng này được lắp đặt theo phong cách Tây đơn giản, cửa phòng được làm bằng thuỷ tinh nửa trong suốt, bởi vậy có thể nhìn thấy hình ảnh mơ hồ bên ngoài.
Vừa đi tới là nhìn thấy cái bụng trắng phau và hai đệm thịt hồng hồng đang đập đập cửa.
Dường như tôi nghe thấy thanh máu mình kêu bíp bíp.
Sự bực bội khi bị quấy rầy vẽ tranh lập tức biến mất không còn dấu vết.
Tiểu Nguyên Bảo là con mèo lông trắng ngắn điển hình, nó có cái mũi thì vừa trắng mịn, đệm thịt hồng hào.
Mấy ngày nay tôi không để ý, giờ mới phát hiện nó quá dễ thương.
Dẫu cách một lớp kính mờ, lớp thịt hồng hồng ấy vẫn cực kỳ bắt mắt.
Ai có thể kháng lại đệm thịt hồng hồng của mèo con?
Dù sao cũng không phải là tôi.
150
Hít mèo đã đời, tôi gạt nước mắt rời khỏi phòng vẽ tranh, chuyển tablet và laptop đến bàn đọc sách trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-xuyen-sach-toi-de-luon-cong-chinh/2723214/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.