166
Trước khi kết hôn với Cố Văn Tranh, tôi vẽ tranh cốt là muốn kiếm chút phí sinh hoạt, hiện giờ tạm thời không phải sầu vì tiền nong nên đương nhiên sẽ không cần chăm chỉ như trước.
Nói thì nói vậy nhưng tôi vẫn duy trì thói quen vẽ mỗi ngày.
Ngoại trừ tiếp tục phác thảo, thỉnh thoảng tôi cũng đăng nét luyện lên Weibo, có người thích thì tôi sẽ có hứng vẽ hơn.
167
Nhờ trình độ bám người của Tiểu Nguyên Bảo, gần đây tôi toàn vẽ trong phòng ngủ.
Hồi ở phòng vẽ, ngoại trừ ngày nào cũng đút tôi ăn ra, phần lớn thời gian tôi và anh đều ở trạng thái không quấy rầy lẫn nhau.
Ở phòng ngủ lại không giống vậy.
Khi Cố Văn Tranh rảnh rỗi sẽ ngồi một bên nhìn tôi vẽ.
Tôi không quen có người ngồi bên cạnh nhìn chằm chằm, nhưng anh không yên tĩnh, tôi tiến vào trạng thái vẽ cũng xem nhẹ điều này.
Đến khi tôi vẽ xong, vừa quay đầu là đụng phải tầm mắt chăm chú của Cố Văn Tranh.
Trên mặt anh không có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt nóng rực như đang thưởng thức tác phẩm nghệ thuật hiếm có nào đó.
Bị anh nhìn chằm chằm như vậy, tôi vô thức sờ mặt mình.
Hơi nóng.
Thật là, Cố Văn Tranh cứ vậy mà thích gương mặt của tôi ư?
168
Còn một chuyện nữa, Cố Văn Tranh rất biết tranh thủ.
Khi tôi vẽ mệt, anh chống một tay lên ghế, khom lưng ôm hờ tôi từ phía sau.
Ban đầu tôi không biết anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-xuyen-sach-toi-de-luon-cong-chinh/2723208/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.