Cửa vừa mở ra, tiểu Thất liền tức muốn hộc máu mà đẩy Diệp Tố ra, chạy tới trước mặt Hàn Nghiệp chất vấn: "Người nọ vừa nói với tôi, anh muốn để tôi đi đối phó Trùng tộc? A? Anh để tôi đối phó Trùng tộc, để tôi đi chịu chết sao?" (t cũng ước m chết ngay lập tức đấy, oắt con)
Kỳ thật tên nhân viên cục Chấp hành kia chỉ là nhìn không nổi hành vi vịt chết mỏ vẫn cứng, chết cũng không hối cải còn tiếp tục lén lút của tiểu Thất, nói: "Hy vọng thời điểm cậu đối mặt Trùng tộc cũng có thể cường ngạnh như vậy."
Những lời này khiến tiểu Thất bị tài vật đồ ăn nơi nơi làm mụ đầu đột nhiên giật mình một cái, tỉnh táo lại, hắn tự nhận mình là ếch xanh trong nước ấm mà nhìn thấu được âm mưu của Hàn Nghiệp, tức giận bất bình tới đòi lại công đạo.
Hàn Nghiệp nhăn mi lại: "Tôi cho rằng lúc ấy tôi đã nói rõ ràng với cậu."
"Là quỷ kế! Đều là quỷ kế của anh!" Tiểu Thất tức giận, hơn nữa còn mang theo chút sợ hãi, "Anh cố ý chọn thời điểm tôi thần trí không rõ mà nói, chính là vì lừa tôi đi! Nếu hiện tại anh nói muốn cho tôi đi đối phó Trùng tộc, tôi nói rõ ràng cho anh, đó là chuyện không có khả năng! Anh mơ tưởng làm tôi đi chịu chết! Mau đưa tôi trở về, hoặc trực tiếp quăng tôi ra ngoài, vô luận thế nào, tôi đều không thể thuận theo âm mưu của anh!"
Thời điểm hắn nói chuyện, ánh mắt luôn luôn không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-vuc-tham-la-mot-canh-dong-hoa/2891324/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.