Tiếu Thừa đối mặt năm xe việt dã phát ra ánh sáng phảng phất như ánh mắt yêu xà, không biết trong lòng có bồn chồn hay không, nhưng ít ra trên mặt trấn định tự nhiên, hơi hơi nâng tay đã kiến Leopold bọn họ kiêng kị không thôi.
Kỳ thật bọn Diệp Tố đều rõ ràng, Dung băng dịch của bọn họ không nhiều lắm, điều chế vốn dĩ không được nhiều, đa số đã dùng để chế tạo bậc thang, đến lúc này chỉ còn lại vài giọt mà thôi.
Nhưng Leopold không biết điều này, không dám hành động thiếu suy nghĩ, tuy rằng bọn họ đều có súng, nhưng không ai dám thật sự nổ súng, nếu không cẩn thận giết chết một người, chỉ dư luận thôi đã có thể mắng chết bọn họ.
Leopold nói từ xa: "Vào đêm tối Nam cực, các ngài chạy lung tung rất nguy hiểm, vẫn nên cùng chúng tôi về căn cứ đi, có chuyện gì chúng ta chậm rãi ngồi xuống nói."
"Quên đi, không có lời gì để nói với các ông." Tiếu Thừa trả lời.
Leopold cười một cái, nói: "Tôi biết các ngài bởi vì một số thủ đoạn cường ngạnh của tôi mà không cao hứng, nhưng tôi cũng chỉ là bất đắc dĩ, kế hoạch chinh chiến lửa xém lông mày, mỗi phút đồng hồ chậm trễ đều khiến nhân loại chúng ta lạc hậu đi một chút. Chưa nói tới vấn đề khác, mã hóa tin tức sóng cũng cực kỳ quan trọng với bản thân địa cầu, tôi bởi vì quá sốt ruột mới nhất thời phạm phải hồ đồ. Không tôn trọng các ngài, là tôi sai. Nhưng Tiếu Thừa, cậu cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-vuc-tham-la-mot-canh-dong-hoa/2891232/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.