Chương trước
Chương sau
Diệp Tố rốt cuộc được như ước nguyện, cùng bọn Chu Kỳ điên chơi một ngày một đêm, đem từng trò chơi trên đảo đều chơi hết, chỉ kém cởi chuồng bơi qua Thái Bình Dương.

Diệp Tố cảm thấy mỹ mãn kề vai sát cánh cùng bọn họ đi hướng khu nghỉ ngơi, một chút cũng không vì đoạt giải quán quân mà cao ngạo, điểm này đạt được hảo cảm của không ít người, ngay cả truyền thông chụp đến một màn này cũng tán thưởng hắn, nhận xét là "không kiêu không ầm ĩ".

Diệp Tố nghĩ mình chơi lâu như vậy cũng nên mệt mỏi rồi, có thể đi ngủ.

Vừa đến cửa phòng mình, Diệp Tố liền thấy Triệu giáo sư với vẻ mặt lấy lòng cười nhìn hắn, thấy Diệp Tố tới, Triệu giáo sư vội vàng tiến tới.

"Diệp Tố......"

"Tôi mệt mỏi, buồn ngủ." Diệp Tố lười dây dưa không rõ với chuyện lúc trước, hắn không muốn biết Triệu giáo sư phải nhận hậu quả gì, sẽ càng không vì hắn mà cầu tình. Từ nay về sau, là người của hai thế giới.

Diệp Tố không phân trần liền vào phòng đóng cửa lại, tẩy đi hạt cát dính trên người lúc chơi đùa, thoải mái dễ chịu nằm lên giường, đợi tiến vào thế giới Tinh tế.

Không nghĩ tới, vừa mở mắt ở thế giới Tinh tế liền thấy La Thành, Kỷ Gia Duyệt, năm người bọn họ mắt to trừng mắt nhỏ trước giường hắn.

"Tổ tông, ngài rốt cuộc tỉnh!" Kỷ Gia Duyệt kích động gào một tiếng, "Tôi còn tưởng cậu định ngủ bù hết đám thời gian cậu thiếu ngủ!"

Diệp Tố xấu hổ cười, tính thời gian tương ứng, hắn đã liên tiếp ngủ hai ngày ở thế giới Tinh tế, khó trách bọn họ lại như vậy.

"Thời gian lúc trước quá mệt mỏi, ngủ liền không tỉnh dậy được." Diệp Tố duỗi eo lười, "Hiện tại khá hơn nhiều, tinh lực tràn đầy."

"Tràn đầy vậy đi thi thôi." Kỷ Gia Duyệt sâu kín nói.

Diệp Tố ngẩn ra, "Thi?"

"Chính là hôm nay." Kỷ Gia Duyệt nhìn thời gian, "Hai ngày này sẽ thi hết các môn tự chọn, sau đó tiến hành môn chuyên ngành kỳ thi cuối kỳ."

"Cố lên, thiếu niên, nỗ lực đều sẽ có hồi báo." Trương Diêu Phong hướng Diệp Tố làm một thủ thế cổ vũ.

Giờ phút này cả người Diệp Tố đều đơ ra, đi đến trường thi ra sao cũng không biết.


Giật mình hoàn hồn một cái, máy tính trước mặt liền đổi mới ra bài thi. Đại học Hoa Đô nghiêm lệnh cấm gian lận, các loại dụng cụ công nghệ cao phòng gian lận treo đầy trường thi, âm trầm như đôi mắt nhìn trộm người. Diệp Tố dù không định gian lận nhưng cũng bị những "Đôi mắt" đó khiến cả người không được tự nhiên.

Hơn nữa, hắn thật sự thực chột dạ. Người ở bên ngoài nhìn vào, thấy hắn mất ăn mất ngủ học tập. Nhưng chỉ có hắn biết, sách vở gì hắn cũng chưa xem, hóa học cơ sở xem không hiểu, lịch sử cơ sở thì có thể xem hiểu nhưng hắn không có thời gian xem, trực tiếp liền nude ra trận.

Diệp Tố vừa thấy đề bài hóa học cơ sở thâm ảo rắc rối trên máy tính, càng cảm thấy đầu to gấp hai lần, da đầu căng lên, Diệp Tố kéo từ đầu đến đuôi bài thi, bi ai phát hiện, thế nhưng một câu trắc nghiệm cũng không có, nhân phẩm của hắn đã kém đến mức cơ hội dựa vào nhân phẩm cũng không cho. (Ngày xưa thời đi học kt học kỳ sinh 40 câu lớp ta có đứa lotto k đúng câu nào )

Diệp Tố đờ đẫn trừng màn hình máy tính, tận đến lúc giờ làm bài kết thúc, bài thi tự động đóng, Diệp Tố mới chết lặng đứng dậy.

Bên ngoài trường thi, Kỷ Gia Duyệt, La Thành bọn họ sớm đã làm xong môn tự chọn, nộp bài thi sớm, đang chờ Diệp Tố. Nhìn bộ dáng nhẹ nhàng sung sướng khi bọn họ nói chuyện với nhau, dường như không đem chuyện thi cử vừa kết thúc để trong lòng.

"Thi thế nào?" Kỷ Gia Duyệt vỗ vai Diệp Tố, "Có thể đạt điểm tuyệt đối sao? Ba tôi thế nhưng kỳ vọng thật lớn vào cậu đó."

Diệp Tố:......

"Các cậu còn chưa nói cho tôi, trượt môn bị trừng phạt gì? Thôi học?"

"Không khoa trương như vậy." Kỷ Gia Duyệt xua tay, "Chỉ là thi lại."

"Nếu thi lại vẫn không qua thì sao?"

"Thế thì học lại, hoặc chọn lại môn học khác để bổ sung điểm." Tốt nghiệp không thành vấn đề, nhưng sẽ lưu lại trong hồ sơ một nét nồng đậm rực rỡ — XX trượt ngành học XX!

Điều này đối với đám học sinh đại học Hoa Đô giỏi giang từ nhỏ, đã là sỉ nhục cả đời. Bọn họ tình nguyện giao phí rồi đi thi lại cho xong việc, cũng không muốn bị trừng phạt như vậy. Đương nhiên, Diệp Tố không để bụng cái này, hoàn toàn không có cốt khí một học bá nên có.

"Học lại vẫn không qua môn thì sao?"

Kỷ Gia Duyệt yên lặng nhìn Diệp Tố, "Cái này tôi thực sự không biết, người có thể thi đậu đại học Hoa Đô sẽ ít ai phải học lại, đừng nói học lại còn không qua."

"Các cậu có lẽ sẽ được mở rộng tầm mắt." Diệp Tố mệt tim nói, hắn cảm thấy, đời này hắn đều không qua nổi 《 hóa học cơ sở 》đại học, vẫn nên thanh thản ổn định mà nghiên cứu giáo trình vỡ lòng đi.

Diệp Tố sống không còn gì luyến tiếc mà đi về phía trước.

Kỷ Gia Duyệt cùng La Thành hai mặt nhìn nhau: "Hắn nghiêm túc?"

Đàn Tử bất mãn chu miệng: "Đây có thể là bệnh chung của học bá. Rõ ràng chỉ có một câu không làm được, liền cảm thấy trời sắp sụp, cảm thấy mình làm bài nát bét."

Kỷ Gia Duyệt chấp nhận gật đầu.

Buổi chiều thi 《 lịch sử cơ sở 》, Diệp Tố như trước, đờ đẫn vào trường thi, thẫn thờ ra trường thi.

Đối với kỳ thi lần này, ấn tượng của Diệp Tố chỉ có mười chữ: Mãn giấy hoang đường ngôn, một phen chua xót nước mắt*.

*Trích trong bài Dream of Red Chamber của Cao Xueqin, bản dịch của David Hawkes

满纸荒唐言,一把辛酸泪!

都云作者痴,谁解其中味?

Pages full of idle words

Penned with hot and bitter tears:

All men call the author fool;

None his secret message hears.

Có thể tra được thành tích ngay đêm đó, Diệp Tố bất chấp tất cả mà đăng nhập hệ thống giáo vụ, 《 hóa học cơ sở 》0 điểm, 《 lịch sử cơ sở 》25 điểm.

Diệp Tố mệt mỏi vuốt mặt, cũng may lịch sử không lại cũng một cái 0, khiến hắn trong lòng thoải mái hơn nhiều, ít nhất lật lật nhìn nhìn lại cũng có thể qua môn.

Kỷ Gia Duyệt tra xong thành tích thở ra một hơi, "Vẫn ổn, điểm bình quân, không cần buồn. Cậu bao nhiêu điểm?"

Màn hình Diệp Tố còn chưa kịp thu hồi cứ thế mà thẹn thùng lộ trước mặt Kỷ Gia Duyệt.

Sau một lúc lâu, Diệp Tố không nghe thấy tiếng Kỷ Gia Duyệt, tò mò nhìn hắn, mới phát hiện hắn khó có thể tin mà há hốc mồm, hơn nửa ngày mới cứng đờ xoay đầu nhìn Diệp Tố: "Cậu đi thi quên không ghi tên? Hay là ghi sai số báo danh? Hay là máy tính xảy ra vấn đề."

Diệp Tố yên lặng đóng quang não: "Cậu hết hy vọng đi."

"Điểm tuyệt đối đã nói tốt đâu rồi?" Biểu tình Kỷ Gia Duyệt cứ như chính hắn bị 0 điểm vậy, "Cậu mỗi ngày thức khuya dậy sớm liền thi được 0 điểm?"

"Khụ khụ." Diệp Tố nói, "Lịch sử không phải còn 25 điểm sao, một phần tư tổng điểm đó."

Diệp Tố rõ ràng thấy ánh mắt Kỷ Gia Duyệt thay đổi, lộ ra thần sắc đồng tình thật sâu, phảng phất như đang nói "Thượng đế bất công với cậu", DIệp Tố lập tức nghĩ đến lúc còn cao trung, khi các bạn học đàm luận về mấy người chăm chỉ khắc khổ nhưng thành tích chỉ thường thường, cũng là mang theo thương hại như vậy.

"Ngủ đi." Diệp Tố thân là học bá một đời cuối cùng cũng bị thương hại một lần. Ngày hôm sau, Diệp Tố đã bị phụ đạo viên thét lên văn phòng.

Đối với phụ đạo viên trong truyền thuyết này, Diệp Tố chỉ nghe Kỷ Gia Duyệt nói qua. Hắn sau khi từ học sinh dự thính chuyển chính thức liền được phân phối tới cùng chuyên ngành giống bọn La Thành, Kỷ Gia Duyệt, chiến đấu cơ giáp.

Phụ đạo viên của bọn họ là một người đàn ông tuổi rất trẻ, hắn đã sớm muốn nói chuyện cùng Diệp Tố mới chuyển vào, bất quá nghe nói Diệp Tố vừa từ nơi khác trở về đã học đến mất ăn mất ngủ, cảm thấy cực kỳ vui mừng, không đi quấy rầy hắn, còn âm thầm vui sướng mình có được một đệ tử tốt, tiền thưởng cuối năm không ít. Không nghĩ tới, tối hôm qua, một cái sét đánh giữa trời quang, đánh hắn đến không kịp trở tay, điểm 0 duy nhất của đại học Hoa Đô từ trước đến nay cư nhiên ra đời ở lớp của hắn, hơn nữa lại là môn tự chọn đơn giản nhất!

Phụ đạo viên tưởng mình xuất hiện ảo giác, chậm chạp không chịu tiếp thu sự thật này, chạy tới chỗ giáo vụ thẩm tra đối chiếu nửa ngày, tự mình lấy ra bài thi của Diệp Tố, mới xác nhận hệ thống chấm điểm không có lỗi.

Phụ đạo viên nhìn bài giải của Diệp Tố chỉ có thể miêu tả bằng hai chữ "hoang đường", khóc không ra nước mắt.

Đợi khi Diệp Tố bước vào, phụ đạo viên ý vị thâm trường khụ một chút, liền thân thiện tự giới thiệu trước, hàn huyên cùng Diệp Tố một phen rồi mới tiến vào vấn đề chính: "Cái kia, Diệp Tố à, bài thi ngày hôm qua của cậu có phải xuất hiện vấn đề gì hay không?"

Cuối cùng cũng tới. Diệp Tố trong lòng yên lặng phun tào, ở thế giới hiện thực còn chưa bao giờ bị gọi lên văn phòng vì thi kém, lúc này rốt cuộc được thể nghiệm một lần, cảm giác này...chua.

"Không có." Diệp Tố nghiêm túc nói, "Tôi chính là ngốc, học thế nào cũng không học được, tôi cũng rất khổ sở."

Trước khi tới hắn đã dự phòng cả rồi, anh cho rằng một lần điểm 0 là xong? Phía sau sẽ là trứng vịt không ngừng lăn lộn lại đây.

Kỳ thật học kỳ sau Diệp Tố còn có thể chọn môn học tự chọn khác, tỷ như thơ ca linh tinh chỉ cần học thuộc lòng, không cần cắn chết lấy hóa học, chỉ cần gom đủ học phân là được. Nhưng Diệp Tố cần nghiên cứu hóa học nơi này, chỉ có môn tự chọn《 hóa học cơ sở 》 mới có thể mượn phòng thí nghiệm đại học Hoa Đô. Kỳ thật nếu có thể, Diệp Tố còn muốn chuyển chuyên ngành sang hệ hóa học. Bất quá nghĩ lại, chuyển sang hệ hóa học chính là tiết tấu một giây trượt bài chuyên ngành, hắn sợ bị đại học Hoa Đô cưỡng chế thôi học.

"Haiz, làm sao có thể nói như vậy?" Phụ đạo viên tức khắc không đành lòng, một chút bất mãn nho nhỏ với Diệp Tố cũng bị dập tắt, an ủi nói: "Chỉ cần nỗ lực sẽ có thu hoạch."

"Tôi cũng nghĩ như vậy, cho nên học kỳ sau tôi vẫn muốn chọn 《 hóa học cơ sở 》, tôi nhất định phải đạt tiêu chuẩn!" Diệp Tố lời lẽ chính đáng mà nói.

Phụ đạo viên ngây ra, vội nói: "Đừng xúc động ......"

Lúc này, La Thành cùng Kỷ Gia Duyệt năm người lại đột nhiên tới, gõ cửa văn phòng.

Phụ đạo viên ho khan một tiếng, vẫy tay ý bảo bọn họ tiến vào, sợ tiếp tục nói chuyện thành tích sẽ khiến Diệp Tố tổn thương lòng tự trọng, đành phải đem đề tài chuyển đến mục đích chủ yếu hôm nay: "Hai ngày sau, trường học sẽ tổ chức chỉ đạo động viên với trung học phụ thuộc Hoa Đại trước khi thi, chuyên ngành chúng ta liền chọn một tổ quán quân các cậu làm đại biểu, các cậu trở về chuẩn bị, có lẽ sẽ có tiểu học đệ học muội muốn luận bàn cùng các cậu, các cậu nhớ rõ cần biểu hiện thực lực để bọn họ hướng tới, lại không thể quá cường thế đánh bọn họ không thể trở tay, đến lúc đó mất đi niềm tin lại không tốt."

"Đã rõ!" Trương Diêu Phong miệng lưỡi trơn tru, hiển nhiên thân quen với phụ đạo viên, dăm ba câu đã khiến phụ đạo viên yên tâm. Nếu đổi lại là La Thành, có lẽ đã là một cảnh tượng khác, may mắn La Thành tự mình hiểu mình, lúc này lười đến đáp lời.

"Ừ, tốt, vậy các cậu về trước đi."

Phụ đạo viên vừa mới nói xong, Kỷ Gia Duyệt cùng Trương Diêu Phong liền một trái một phải khoác bả vai Diệp Tố, ôm lấy hắn hi hi ha ha mà đi ra ngoài.

Phụ đạo viên còn chưa kịp phản ứng lại, đã không thấy tăm hơi bóng dáng Diệp Tố, bó lớn bó lớn canh gà còn chưa kịp đổ, thiếu chút nữa sặc chết bản thân mình.

......

Tổng bộ quân đoàn H, trong văn phòng thiếu tá Hàn Nghiệp, quang não tư nhân của Hàn Nghiệp vang lên, là đội trưởng phân đội chữa bệnh cục Phụ trợ Minh Viện gửi tới, báo cáo kiểm tra đo lường tinh thần lực của Diệp Tố.

Nguyên bản đội trưởng chữa bệnh nói chỉ cần bốn năm giờ là có thể kiểm tra đo lường ra kết quả, nhưng cuối cùng lại chậm trễ lâu như vậy, đội trưởng tự biết thất trách cũng không quên khóc lóc kể lể một chút, Tinh thần lực Diệp Tố phức tạp, là độc nhất từ trước tới nay, không thể đổ thừa bọn họ làm việc hiệu suất thấp nha.

Hàn Nghiệp cẩn thận nhìn một lần từ đầu tới đuôi, báo cáo biểu hiện tinh thần lực Diệp Tố không bị tổn hại quá lớn, nhưng trạng huống bị virus cảm nhiễm xác thật có tồn tại.

Tầm mắt Hàn Nghiệp dừng lại ở trang báo cáo cuối cùng, đội trưởng đội chữa bệnh phân tích: Tinh thần lực Diệp Tố sau khi bị cảm nhiễm xuất hiện một tình huống hiếm thấy, thế nhưng phân liệt ra hai loại Cảm thái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.