Chương trước
Chương sau
"Thu phục một tên." Địch Cảnh búng tay một cái, điều khiển cơ giáp tiếp tục tìm kiếm những mục tiêu khác.

Diệp Tố có chút phản ứng không kịp: "Vậy cũng quá đơn giản đi?"

"Đơn giản với điều kiện tiền đề phải có loại tinh thần lực yêu nghiệt như cậu." Địch Cảnh xùy một tiếng, "Người so, người muốn chết, hàng so, hàng muốn ném." Diệp Tố tuy rằng nghe không quá hiểu, nhưng cũng hiểu được ý tứ là khen mình, sau khi tự đắc một chút mới hỏi chuyện độ tinh khiết tinh thần lực.

Địch Cảnh biết Diệp Tố căn bản chính là con thỏ trắng trên phương diện tinh thần lực, nhân lúc đang thoải mái tìm kiếm mục tiêu liền giải thích cho hắn một chút.

Diệp Tố chỗ hiểu chỗ không, dù sao hắn đã xuyên qua hai thế giới, những vấn đề kỳ lạ khác hắn đều có thể tiếp thu.

Có thể hay không, tinh thần lực đặc thù có quan hệ với việc xuyên qua hai thế giới? Diệp Tố trong lòng không nhịn nổi mà suy đoán, hắn biết lý luận về vũ trụ song song, từ khi hắn mơ thấy thế giới tinh tế này, cũng đã từng suy đoán đây có thể là một vũ trụ song song hay không? Mà hắn trong lúc ngẫu nhiên lại phát hiện ra thông đạo tiếp nối giữa hai vũ trụ này, cho nên có thể lui tới?

Tinh thần lực đến tột cùng là thứ gì thì khó mà nói, nhưng hẳn là có quan hệ với linh hồn, tư tưởng, sóng điện não. Môi giới để Diệp Tố xuyên qua hai thế giới không phải là sóng điện não sao? Giả thiết, sóng điện não chính là tinh thần lực, sóng điện não của hắn xuyên qua khoảng cách giữa hai vũ trụ song song, giống như trải qua vô số lần rèn luyện, tẩy rửa, có thể không thuần túy sao?

"Lại tới một tên nữa." Địch Cảnh cắt ngang sự trầm tư của Diệp Tố.

Diệp Tố lập tức vòng xuống công kích, đội viên đội Hỏa thần đang bơi đến thập phần tự tại còn chưa phản ứng kịp đã bị đánh đến chật vật bất kham, căn bản không thể phản kháng lại được, chỉ chốc lát sau, cũng theo người anh em lúc trước mà rời đi.

"Trận đấu này, thắng có điểm nhẹ nhàng đây." Địch Cảnh rõ tiện mà hề hề cười, "Đúng rồi, trước đừng nói cho bọn La Thành, tôi thích xem bộ dáng bọn họ gấp đến vò đầu bứt tai."

Sở thích thú vị đáng sợ đó. Diệp Tố yên lặng phun tào, sau đó gật đầu, như vậy đúng thật thú vị.

Địch Cảnh điều khiển chiến ưng đi một vòng, giải quyết toàn bộ sáu người đội Hỏa thần, đáng tiếc cho kế hoạch của bọn họ, mưu xưng bá vĩ đại còn chưa kịp triển khai đã bị chết non giữa đường, thậm chí còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị khai trừ.

Người xem ở khu khán đài vì thấy núi lửa đột nhiên bùng nổ hàng loạt, vẫn chưa kịp lấy lại hơi thở, tiếp theo lại thấy hai người Địch Cảnh, Diệp Tố đại sát bốn phương, biểu tình nháy mắt trở nên thập phần quái dị.

"Tên Diệp Tố này...... Đến tột cùng là thần thánh phương nào?"


"Quả nhiên là người đàn ông có thể trở thành học sinh dự thính." Học sinh một khắc trước còn cho rằng có chuyện tối sau màn, lập tức sửa miệng mà tán thưởng.

"Thi đấu chẳng lẽ cứ như vậy mà kết thúc?" Có người khó mà tin được, lúc đầu xem đến kinh tâm động phách, không ai nghĩ rằng sẽ đón một kết cục hài kịch như vậy.

"Không thì thế nào, hoàn cảnh này, một cơ giáp đại bàng không sợ lôi điện cơ hồ là bách chiến bách thắng. Trên mặt đất, bất kể ai cũng thành cái bia ngắm, nhận mệnh đi. Trừ phi, cái người tên Diệp Tố kia khô kiệt tinh thần lực."

"Tôi hoài nghi núi lửa bùng nổ là do những người đội La Sát, nếu không tại sao cục diện lại hướng về một phía mà băng băng chạy như vậy."

Diệp Tố bị người xem tâm tâm niệm niệm lại thập phần nhàm chán mà phát động súng laser, giải quyết một tên tép riu.

Địch Cảnh: "Thế nào? Tinh thần lực trụ được không?"

Diệp Tố tinh tế cảm thụ một chút, "Dư thừa vô cùng."

"Tốt!" Địch Cảnh tay phải hướng đài điều khiển, đột nhiên đề cao tốc độ, "Hiện tại chúng ta đi giải quyết Christine!"

Trong máy rà quét của cơ giáp, tất cả mọi người đều được biểu thị bằng điểm trắng, nhưng kỳ quái là, trong đó cư nhiên có một điểm đỏ, có vẻ thập phần nổi bật.

Diệp Tố quan sát nửa ngày cũng không suy đoán được gì, không khỏi quay sang hỏi Địch Cảnh.

"Đó chính là Christine." Địch Cảnh nói.

"Không phải nói máy rà quét không dò xét được thân phận sao? Tại sao hắn lại đặc biệt như vậy?"

Địch Cảnh giải thích nói: "Lý do bởi vì vũ khí cụ tượng hóa của tôi. Cậu biết, hình ảnh có thể dừng lại trong thời gian vô cùng ngắn ngủi trên võng mạc con người, điều này áp dụng đồng dạng với vũ khí cụ tượng hóa của tôi, ánh sáng tinh thần lực của người khác cũng có thể dừng lại trong con mắt thứ ba của tôi, khi tôi không ngừng khép mở con mắt thứ ba trước mặt Christine, ánh sáng tinh thần lực của hắn sẽ lặp lại nhiều lần trong mắt tôi, sau đó hình thành một loại ấn ký thực sâu. Chỉ cần trong một khoảng cách nhất định, tôi có thể nhận ra tinh thần lực của hắn. Vốn dĩ định để chiêu này đến cuối để đối phó Christine, không nghĩ lại tòi ra cái biến số là cậu, cũng tiết kiệm thời gian và tinh thần lực hơn nhiều."

Diệp Tố không khỏi cảm thấy tinh thần lực và vũ khí cụ tượng hóa thật kỳ diệu, dâng lên hứng thú nồng đậm, tính toán trong lòng, có thời gian sẽ nghiên cứu cặn kẽ một chút, chỉ tiếc là hắn không có vũ khí cụ tượng hóa.

Christine không vội không táo* mà dừng lại giữa sườn núi lửa an toàn, hắn không vội.

*không vội vã, không ồn ào

Nếu núi lửa bùng nổ là do con người gây ra, như vậy những người đó khẳng định sẽ tự đưa lên cửa, hắn liền ở đây lấy bất biến ứng vạn biến.

Nhưng mà, hắn không dự đoán được...tới cái biến thứ một vạn linh một.

Âm thanh phi hành của chiến ưng bị tiếng sấm nổ vang át đi, ngay cả thân hình giữa ánh lửa chói mắt cùng khói đặc cuồn cuộn trông cũng mơ hồ mờ ảo, cho nên khi Địch Cảnh điều khiển cơ giáp xuất hiện như hồn ma, Christine cả kinh mà lui về sau một bước.

Chờ thấy rõ, Christine mới cười nói: "Hoá ra là Địch Cảnh, không bằng hạ cánh nghỉ ngơi nghỉ ngơi......"

Nhưng thật nhanh hắn liền không cười nổi, Diệp Tố lười lôi kéo làm quen cùng hắn, súng laser nhắm chuẩn lập tức bắn.

Christine chật vật tránh né, cả kinh nói: "Địch Cảnh, cậu làm như vậy thực không sáng suốt, đả thương địch thủ một ngàn tự tổn hại tám trăm, điều chúng ta hiện tại cần làm hẳn là chung tay đối phó kẻ làm núi lửa bạo phát!"

Địch Cảnh điều khiển cơ giáp hạ thấp độ cao, Christine lúc này mới từ kính chắn pha lê trước mặt phát hiện ra, trong khoang điểu khiển cơ giáp có hai người, một người thao tác cơ giáp là Địch Cảnh,... một người khác... là Diệp Tố trước sau khiến hắn không thể hiểu nổi.

Christine căng thẳng, cảnh tượng Diệp Tố đi lại tự do trong lôi điện lúc trước còn rõ ràng trước mắt, khiến hắn càng thêm vài phần thần bí, khiến Christine không thể không kiêng kị.

Quả nhiên, Christine quan sát một lát, cơ giáp chiến ưng đồng dạng bất động như núi dưới tia chớp đánh xuống. Với nhãn lực của hắn, tự nhiên nháy mắt liền hiểu uy lực to lớn của tổ hợp Địch Cảnh và Diệp Tố, không gì cản được, trừ phi, tinh thần lực của Diệp Tố khô kiệt.

Fuck, hao hết tinh thần lực của Diệp Tố! Đây là sau khi Christine từ một vài loại biện pháp sàng lọc, chọn ra biện pháp hữu hiệu mà dễ thực hiện nhất.

Christine hơi nắm tay, ngưng thần tập trung.

Núi lửa dốc và có nhiều sỏi vụn, đối với cơ giáp lớn không hề dễ dàng tránh né, nhưng Christine là ai, người giỏi nhất chỉ sau La Thành. Hắn kiêu ngạo lại ghen tị, thiên phú trác tuyệt nhưng không thiếu chăm chỉ. Từ thời điểm ba năm trước đây khi La Thành đánh bại hắn trong cuộc thi đầu vào, hắn gần như tự ngược mà huấn luyện, toàn bộ đại học Hoa Đô, không có ai khắc khổ hơn hắn.

Đối với huấn luyện né tránh cần cù bù thông minh, Christine có thể nói đã đạt tới đỉnh cao, không nói Địch Cảnh, kể cả La Thành có thể cùng hắn chống chọi hay không còn chưa rõ.

Chỉ thấy cơ giáp Christine linh hoạt mà di chuyển trên sườn núi lửa, mỗi lần di động đều có thể đúng mức mà né tránh Diệp Tố công kích.

Diệp Tố chỉ là một người mới, tinh thần lực thuần túy cũng không thể khiến hắn cũng có kỹ năng bách phát bách trúng, kể cả không ngừng phát động hai súng laser nhưng hiệu quả thực vẫn không lớn. Huống chi điều khiển cơ giáp là Địch Cảnh, hai người chưa từng phối hợp qua, dưới tình huống cần thường xuyên di động, hai người lại càng không ăn ý. Có lúc Diệp Tố nhắm chuẩn, Địch Cảnh lại đột nhiên biến đổi vị trí, kiếm củi ba năm thiêu một giờ; có lúc Địch Cảnh thật vất vả mới tìm được thời cơ công kích tuyệt hảo, Diệp Tố lại không thể lĩnh hội ý tứ của hắn, chờ hắn mở miệng nhắc nhở, Christine đã sớm phát hiện mà tránh đi. Chậm chạp không cách nào đắc thủ được, khiến Địch Cảnh cùng Diệp Tố đều có điểm phiền lòng.

Khán giả nhìn ra một chút môn đạo, biểu tình kích động đến vặn vẹo, cũng không biết đang chờ mong Diệp Tố có thể tiếp tục ngoài ý muốn khiến bọn họ kinh ngạc, hay cứ như vậy bị Christine tiêu hao tinh thần lực. Cục diện trước mắt tuy vẫn đang trong thế giằng co, nhưng Christine điều khiển cơ giáp chỉ tiêu hao thể lực, mà Diệp Tố là đang không ngừng tiêu hao tinh thần lực, hai bên đối lập, xu hướng suy tàn của Diệp Tố thập phần rõ ràng.

Không biết ai ra vẻ thâm trầm thở dài một hơi: "Không thể đầu cơ trục lợi, thời điểm mấu chốt vẫn phải dựa vào thực lực."

Theo hướng thanh âm, là "Học bá" nổi danh đại học Hoa Đô, chỉ biết vùi đầu khổ học. Loại khả năng này ở trung học còn có điểm dùng, nhưng tới đại học liền thành trứng chọi đá, tới nay cũng chưa có biểu hiện gì nổi bật, hắn còn không chịu thay đổi phương pháp học tập, nhất quyết cứng đầu mà cho rằng mình nhất định có thể trở nên nổi bật, lúc này nhìn thấy Diệp Tố chưa đầu tư nhiều công phu khổ sở huấn luyện cơ giáp nên ăn mệt, nhịn không được vui sướng khi người gặp họa.

"Không đánh, chờ." Địch Cảnh hạ quyết định.

"Chờ cái gì?"

Địch Cảnh nhìn thời gian, liếc mắt nhàn nhạt nhìn Christine thật sâu: "Chờ chính ngọ."

Trên khán đài không ít người thấy bọn họ dừng lại, vẻ mặt liền tỏ vẻ ta đã sớm biết trước: "Quả nhiên là tinh thần lực chịu không nổi!"

Học sinh học viện quân sự vốn dĩ bình tĩnh hơn nhiều, lúc này cũng không nhịn được mà nhỏ giọng thảo luận.

"Cậu đoán thi đấu này sẽ kết thúc như thế nào?"

"Sáu người khiến núi lửa bùng nổ đã bị khai trừ, cục diện xem như cầm cự được, đợi Diệp Tố cũng bị loại trừ, thi đấu liền lâm vào ngõ cụt, nếu không phải thay đổi bản đồ thì sẽ là đấu lại."

Trong đấu trường hết sức yên tĩnh, thính phòng ngược lại càng thêm nóng nảy, không ít người đã lên tiếng kháng nghị, thi đấu này xem quá không thú vị.

Trên chủ khán đài, chủ nghiệm giáo dục nghe thấy người xung quanh bực tức, nói với hiệu trưởng: "Kỳ hiệu trưởng, ngài xem, thi đấu..."

Kỳ hiệu trưởng ngược lại cười hỏi Hàn Nghiệp: "Hàn thiếu tá thấy thế nào?"

"Chờ một chút." Hàn Nghiệp bình tĩnh nhìn chiến ưng không chút sứt mẻ, nói.

Kỳ hiệu trưởng gật đầu: "Vậy tiếp tục xem đi, coi như rèn luyện tâm tính cho mấy đứa trẻ đó, nhìn mấy đứa trẻ học viện quân sự nhà người ta kìa, một đám khí định thần nhàn, điểm khác chưa nói, điểm này thôi chúng ta cũng nên học tập."

"Đúng, đúng." Chủ Nhiệm Giáo Dục vội phụ họa.

Thời gian trôi qua, mặt trời nhô lên cao.

Địch Cảnh đánh thức Diệp Tố suýt nữa ngủ gật: "Công kích."

Vào thời điểm Địch Cảnh động, Christine vẫn luôn không dám thả lỏng cảnh giác nhạy bén mà phát hiện, trong lòng không nhịn được mừng thầm: Rốt cuộc không né, lần này tiêu hao hết tinh thần lực của mày!

Địch Cảnh cũng cười lạnh một tiếng, khuỷu tay khều Diệp Tố: "Sau này cậu lui về sau một chút."

"Tại sao? Không gian đằng sau hẹp, thực khó chịu." Diệp Tố gian nan mà bước vài bước ra sau.

Địch Cảnh đờ đẫn nói: "Cậu chói mù mắt tôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.