Chương trước
Chương sau
Không có học phân để đổi vũ khí thì làm sao bây giờ?

Nude mà chiến thôi.

La Thành thực sáng lạn mà tỏ vẻ: "Không có vũ khí thì bọn họ cũng không phải đối thủ của chúng ta."

"Lời không thể nói bừa, vạn nhất lật thuyền trong mương thì sao." Diệp Tố vẫn thực lo lắng, đôi khi thực lực không phải là tất cả. Tỷ như hắn, nếu không nhờ chủ quán và giáo sư Lý Hoằng Hậu, hắn đã hoàn toàn bị Kế Vi Thường đánh bại.

"Thuyền lớn tôi sẽ không rơi xuống cống ngầm!"

"Nếu cống ngầm kia nguy hiểm thì sao?" Người nói lúc này chính là Địch Cảnh, nếu hắn đã lên tiếng thì lo lắng không phải vô duyên vô cớ.

Trương Diêu Phong lập tức khẩn trương, ba ba hỏi: "Vợ vợ, con mắt thứ ba của cậu lại thấy cái gì?"

Địch Cảnh nhíu mày, "Lão Rùa của đội Vương bát kia đi tìm Christine, cụ thể nói chuyện gì thì tôi không rõ lắm."

"Lại là Christine!" Bàn Tử hờn dỗi một tiếng, "Cứ thích chơi mấy trò mèo, có bản lĩnh liền quanh minh chính đại đánh bại tôi trên giường đi!"

Diệp Tố chắc chắn hắn nghe thấy là sàng thượng mà không phải tràng thượng*, tam quan thiếu chút nữa nứt ra.

*sàng là giường, tràng là sân đấu

La Thành đen cả mặt, rõ ràng, Christine xen vào khiến kết quả thi đấu ngày mai trở thành một ẩn số. Bất đắc dĩ, Diệp Tố là tên nghiệp dư, nếu một đội viên còn lại không phải Diệp Tố, cho dù chỉ là một tên tinh thần lực cấp C nhưng thành thạo một chút, cũng đủ để bọn họ bảy tám phần thắng. Nhưng để tìm được Diệp Tố bọn họ đã phải cầu cha mẹ cầu ông bà cầu tới, không thể đòi hỏi gì hơn.

"Christine có thể giúp đám...Vương bát kia làm cái gì? Không bị tính là phạm quy sao?" Diệp Tố hỏi.

Trương Diêu Phong cười khổ lắc đầu, "Phỏng chừng là tiến hành chuyển dời học phân đi, cái này không vi phạm quy tắc thi đấu. La Thành rất ít tham gia hoạt động trong trường, cho nên quán quân hầu như lúc nào cũng là Christine, học phân của hắn phải lên tới con số hàng nghìn. Chỉ cần đưa một nửa cho đội Vương bát, liền đủ cho bọn họ lại thêm một tầng võ trang...haizz."

Có thể tưởng tượng ra hình ảnh kia, đám người La Thành thật vất vả mới công phá được phòng ngự của đội Vương bát, trong lúc đang định giải quyết dứt điểm thì đối phương lại lấy ra sáu lá chắn nữa, có thể khiến người ta sống sờ sờ tức chết, vậy thì làm gì có ai có sức mà kéo dài đến cuối.

Diệp Tố suy nghĩ cẩn thận đạo lý trong đó, sửng sốt hồi lâu rồi mới nói: "Tự làm bậy, không thể sống."

La Thành mím môi, sắc mặt khó coi mà bật màn hình quang não lên, "Bọn họ và Christine thông đồng làm bậy thì sao, trước mặt thực lực tuyệt đối tất thảy chỉ là cọp giấy!"


Hắn đây là muốn bố trí kế hoạch tác chiến ngày mai. Tính tình La Thành tuy táo bạo, nhưng hoàn toàn xứng danh thiên tài, có quyền uy trong mặt chiến thuật dù Địch Cảnh cũng không thể xen vào.

"Diệp Tố, cậu là mấu chốt ngày mai!" La Thành bỗng nhiên nghiêm túc nói.

Diệp Tố ngẩn ra, "Tôi có thể sao?"

"Cậu tốt xấu gì cũng là người có tinh thần lực cấp B- , cũng không phải cái gì cũng không có, thời khắc mấu chốt có thể tấn công lúc đối thủ không phòng bị."

"Nhưng tôi chỉ biết điều khiển cơ giáp đi thẳng và rẽ hướng."

"Cho nên hiện tại cậu cần tập luyện thêm."

"Tôi......"

"Đừng nói cái gì cả! Nội dung huấn luyện rất đơn giản!"

Diệp Tố thấy năm đôi mắt nhìn chằm chằm mình, trong lúc nhất thời không thốt lên câu "Phải về đi ngủ" được ......

Hôm sau, Diệp Tố mang theo tâm trạng đối đầu sóng gió bước lên đài thi đấu.

Thật ra, diện mạo sáu thành viên đội Vương bát đều thanh thanh tú tú, mang theo khí chất ôn hòa, nhưng khi lão Rùa đội trưởng làm ra động tác khiêu khích dựng ngón giữa, loại cảnh đẹp ý vui này liền bị phá hỏng sạch sẽ.

La Thành khinh thường khiêu khích vô vị của bọn họ, không lên tiếng mà bước vào đấu trường.

"Hữu nghị trước tiên, thi đấu thứ hai sao." Đội Vương bát cười hì hì hô to, tựa hồ đã kết luận ai thắng. Nói xong, hắn nhìn thính phòng chật ních người.

Một loạt Christine, Phương Trí Duy đều ngồi ở đằng trước, Christine và đội Vương bát ngầm trao đổi ánh mắt. Hắn hưởng thụ cảm giác đánh bại La Thành, nhưng nếu La Thành chưa kịp đấu với hắn mà đã bại, hắn lại càng vui sướng hơn.

Trên đấu trường, trận đấu cứ thế bắt đầu.

Trọng tài bắn súng ra hiệu.

Tất cả cơ giáp đội Vương bát đều là hình người, tiếng súng vừa vang lên lập tức nửa ngồi xổm, cùng lúc đó giơ hai tay chắn trước mặt, một lá chắn thật lớn màu đen đột nhiên xuất hiện, gần như bao kín toàn thân cơ giáp.

Trắc trắc trắc, cơ giáp đang nửa ngồi xổm dựa sát vào nhau, tạo thành một vòng tròn, sáu mặt lá chắn kín kẽ nối liền với nhau, bảo vệ sáu đài cơ giáp ở trong, tựa như một nụ hoa, nhụy hoa non mềm dưới sự bảo vệ của cánh hoa sẽ không phải chịu bất luận gió táp mưa sa gì.

Từ thính phòng truyền ra một tràng ồ*. Tuy rằng bọn họ biết, đấu pháp của đội Ninja rùa từ trước tới nay đều là như vậy, nhưng bọn họ cũng không ngại thấy một lần lại ồ một lần. Thân là thiếu nam thiếu nữ mười bảy tám tuổi huyết khí phương cương, bọn họ càng thích chiến đấu dũng cảm bưu hãn hơn.

*buzzzzz: kiểu nhăn nhó bất bình phản đối ném cà chua ấy

Tương phản với ứng phó nhanh chóng của đội Vương bát, Thần chi đội gần như im lặng mà đứng tại chỗ, không nhúc nhích. Ngay cả cơ giáp đại bàng của Địch Cảnh cũng ổn định vững chãi giữa không trung.

"La Sát định làm gì?"

"Hắn có biện pháp đập mai rùa sao? Tôi chờ xem."

Từ thính phòng vọng đến tiếng bàn luận lải nhải không dứt, chán ghét La Thành thì chán ghét nhưng không thể không thừa nhận tài hoa thiên phú của hắn. Từ phương thức chiến đấu của hắn, những thiếu niên tóc còn xanh này cũng học được không ít thứ.

"Nếu La Sát không đáng ghét như vậy thì tốt rồi." Đây là câu mà học sinh Hoa Đại thường nắn cổ tay thở dài.

Christine cười nhẹ nhàng thản nhiên, tất cả đều nằm trong dự đoán của hắn.

"Xem ra La Thành thực sự bị ép vào tuyệt cảnh." Phương Trí Duy cũng cười, "Bốn mươi giây này mà cũng phải tính kế, thực sự là cùng đường."

Bốn mươi giây, là giới hạn phán định chiến đấu tiêu cực.

Đội Vương bát cuồn cuộn không ngừng phát ra tinh thần lực tăng phúc lá chắn, điều này có thể thuyết minh đội Vương bát đang trong trạng thái chiến đấu — trong thế phòng ngự. Đội ngũ La Thành lại không nhúc nhích, muốn tiết kiệm bất kỳ thứ gì có thể tiết kiệm được: thể lực, tinh thần lực.

Ba mươi chín giây qua đi, tay trọng tài hơi nâng lên, trong tay hắn cầm một tấm thẻ vàng, chuẩn bị phán định chiến đấu tiêu cực!

Tại một giây cuối cùng này, cơ giáp màu ngân bạch của La Thành cử động, ngang nhiên bay vọt đi, hướng về phía mai rùa đội Vương Bát mà hung hăng lao tới.

Trọng tài thu tay về.

Cơ giáp hình người cao lớn nhảy lên không, một tia sáng chói mắt tựa như xé rách không gian, đây là đao của La Thành!

Oanh! Cơ giáp đáp xuống trên mai rùa, đao sắc bén chuẩn, tàn nhẫn chém vào những khe hở giữa các tấm chắn.

Phanh một tiếng, không phải tiếng đao chém vào kim loại.

Mai rùa vẫn lông tóc nguyên vẹn, mà ngược lại, cơ giáp La Thành lại lảo đảo, suýt nữa ngã văng ra ngoài.

Nhìn kỹ mới phát hiện, ngoài mai rùa đội Vương bát xuất hiện một lồng phòng hộ trong suốt, đúng là lồng phòng hộ này đã ngang nhiên chặn một kích kia của La Thành.

Ngoài việc cả sáu người đội Vương Bát đều có Cảm thái dai dẳng, vũ khí cụ tượng hóa cũng giống nhau, toàn bộ đều là lồng phòng hộ. Khi sáu người bọn họ tâm lý tương thông, những lồng phòng hộ riêng lẻ có thể dung hợp vào nhau, hình thành một lồng phòng hộ thống nhất, lớn hơn, cao cấp hơn, năng lực phòng hộ tăng gấp bội. Đây là át chủ bài của bọn họ, từ trước đến nay khó gặp địch thủ.

"Đao hắn lại sắc bén hơn." Christine tán thưởng một câu, "Quả nhiên là thiên tài trăm năm có một, mới bao lâu, hắn đã tôi luyện tinh thần lực đến thuần túy thế này."

Tinh thần lực thuần túy là một khái niệm nhân loại đặt ra sau khi nghiên cứu, có thể trực tiếp biểu hiện trên vũ khí cụ tượng hóa. Vũ khí cụ tượng hóa đều là đao, nhưng tinh thần lực càng thuần túy, đao càng sắc bén. Mà vũ khí cụ tượng hóa đều là lồng phòng hộ, tinh thần lực càng thuần túy thì năng lực phòng hộ càng mạnh.

Phương Trí Duy cười, đáy mắt lại không ngăn được một tia ghen ghét, "Cho dù là thiên tài, cũng chỉ có thể dừng bước tại đây."

"Cậu nói rất đúng." Christine cười nói, "Chiến đấu, chưa bao giờ là chuyện của một người."

Quả thực không phải chuyện một người.

Ở thời điểm La Thành cử động, Địch Cảnh cũng động. Bất quá cử động chính là con mắt thứ ba của hắn — vũ khí cụ tượng hóa hết sức hi hữu.

Trán hắn bỗng nhiên vỡ ra một vết nứt rất nhỏ, mảnh như nét bút nhẹ nhàng vạch một cái.

Một khe thật sâu màu đen, không ai nhìn được ở giữa có cái gì.

Mà Địch Cảnh, lại có thể từ con mắt này nhìn được một thế giới hoàn toàn khác biệt với người thường.

Không có hình dạng, đường cong, sắc thái, chỉ có từng cụm từng cụm ánh sáng sáng tối không đồng đều, còn đang lưu động, biến hóa. Những thứ đó là năng lượng, là dấu vết của tinh thần lực.

Tinh thần lực không dụng cụ nào có thể tra xét cứ như vậy mà hiện lên trước mắt Địch Cảnh.

Hai mắt Địch Cảnh tại lúc thức tỉnh tinh thần lực không thừa nhận được áp suất mà bị mù, tinh thần lực khổng lồ lấy tế bào hai mắt tử vong làm cửa đột phá, thức tỉnh con mắt thứ ba. Cho nên nói 'Tái ông mất ngựa nào biết vô phúc'.

Trong mắt hắn, lồng phòng hộ của đội Vương bát là một quầng sáng màu lam, nhưng màu lam cũng không đều, có đậm có nhạt, có sáng ngời có ảm đạm, phảng phất như mực hắt lên pha lê, không đồng đều mà chậm rãi chảy xuống.

Dù sao cũng là dung hợp từ sáu cá thể khác nhau, bởi vì cấp bậc tinh thần lực và độ tinh khiết khác nhau, khiến lồng phòng hộ tưởng chừng như nghiêm mật cũng có nhược điểm, cho dù một lồng phòng hộ hoàn chỉnh thế nào cũng sẽ vì năng lượng không đồng đều mà có điểm yếu.

Địch Cảnh lập tức đem máy rà quét quét về phía lồng phòng hộ của đội vương bát, màn hình trước đài điều khiển của đám người La Thành, Kỷ Gia Duyệt đồng dạng xuất hiện nội dung Địch Cảnh rà quét được, bọn họ dùng chung một hệ thống máy quét.

Đô, đô, đô, Địch Cảnh đánh dấu ba điểm trên máy quét, đây là ba điểm tối nhất của lồng phòng hộ.

Khoé miệng La Thành câu lên, đột nhiên ra tay, tay trái cơ giáp nắm thành quyền, tay phải cầm đao, hướng một điểm trong đó mà oanh tạc.

Kỷ Gia Duyệt linh hoạt đã sớm tiến đến điểm thứ hai, cơ giáp hình chuột dùng sức chui chui.

Trương Diêu Phong phụ trách viễn công giơ tay kéo cung, một mũi tên sắc bén vô cùng bắn trúng lồng phòng hộ, không xuyên qua, nhưng cũng khiến tinh thần lực ở đó dao động thật lớn, Địch Cảnh nhìn, ánh sáng nơi đó đã ảm đạm hơn nhiều.

Mà Bàn Tử phụ trách không ngừng triệu hoán vũ khí cụ tượng hóa dưới chân đội Vương bát — tường đất, ý đồ lay động vị trí bọn họ.

Diệp Tố...... Án binh bất động.

Chỉ sau một lát, người yếu nhất trong đội Vương bát đã sắc mặt tái nhợt, thần sắc ẩn hiện thống khổ, hô lớn với bộ đàm: "Lão đại, tôi sắp chịu không nổi!"

Lão đại bọn họ đồng dạng không dễ chịu, lập tức phân phó: "Dùng lá chắn chắn một lúc, tranh thủ khôi phục tinh thần lực!"

"Hảo!" Mọi người đáp, đồng loạt bỏ đi lồng phòng hộ chỉ dựa vào lá chắn bảo vệ.

Lá chắn nhờ vào tính chất kim loại cứng rắn, thêm chút tinh thần lực tăng phúc là có thể có khả năng phòng hộ rất lớn.

Âm thanh rầm rầm không dứt bên tai, tiếng đấm, tiếng đao chém, tiếng kim loại rít chói tai, tức khắc toàn bộ đấu trường trở nên thập phần náo loạn.

Người trên thính phòng vừa mạnh mẽ nhịn xuống cảm giác lỗ tai không khỏe, vừa hứng thú bừng bừng mà suy đoán kết quả cuối cùng của trận đấu này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.