Kể từ khi Thủy Tinh tham gia tập luyện sau giờ học theo nhóm hai người, Tưởng Lâm Anh liền lùi giờ cơm tối lại một tiếng rưỡi, từ bảy giờ tối hàng ngày chuyển thành tám rưỡi tối hàng ngày, mỗi lần về đến nhà Thủy Tinh liền có thể ngửi thấy mùi thơm nức mũi của đồ ăn, Thủy Tinh biết đó là vì Tưởng Lâm Anh thương cô, cô đã nói với Tưởng Lâm Anh không cần đổi thời gian bữa tối vì cô mấy lần rồi nhưng lần nào Tưởng Lâm Anh cũng chỉ cười cho qua.
Thời gian diễn ra cuộc thi hùng biện tiếng Anh được định vào khoảng đầu tháng mười hai, cũng đồng nghĩ với việc cô và Thịnh Nghi có gần một tháng để ở cùng với nhau, khẩu ngữ môn tiếng Anh của Thịnh Nghi thật sự rất giỏi, giống như là khẩu ngữ của cô hoàn toàn là do việc luyện tập mà ra, còn khẩu ngữ của Thịnh Nghi chỉ cần nghe qua thôi cũng biết là kiểu mưa dầm thấm lâu từ nhỏ tới lớn.
“Tinh Tinh, sao cậu lại luyện khẩu ngữ nữa rồi?” Tịch Duyệt vừa mới từ bên ngoài trở về, nhìn thấy Thủy Tinh đang trốn trong góc dưới cùng của lớp học luyện nói, “Mỗi một tờ giấy thôi mà bị lật đi lật lại nghe cậu nói, cách cuộc thi còn nhiều thời gian lắm.”
“Mình sợ nói không tốt.” Thủy Tinh nói.
“Nói không tốt thì nói không tốt, cuộc thi hùng biện cũng có phải quan trọng lắm đâu.” Tịch Duyệt không quan tâm, kéo Thủy Tinh tụm lại với đám người ở phía trước, “Tan học rồi thì đừng nghĩ mãi tới chuyện học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-vu/2544506/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.