Thủy Tinh chưa từng nghĩ tới có thể mượn được sách của Thịnh Nghi, trong chốc lát, toàn bộ cơ thể cô như được bọc trong một niềm vui sướng vô cùng lớn, đến cả người tâm hồn lúc nào cũng treo ngược cành cây như Tịch Duyệt cũng nhìn ra sắc mặt của Thủy Tinh có sự bất thường.
Trên đường hai người trở về lớp học, Tịch Duyệt cất kẹo dẻo vào trong túi áo, không nhịn được mà hỏi cô: “Thủy Tinh, cậu cứ cười cái gì vậy?”
“Có sao?” Thủy Tinh cố gắng áp chế khóe miệng mình không được giương lên, cô nhìn đi chỗ khác, giây tiếp theo ý cười lại hiện rõ ra ngoài, “Có thể là bởi vì bây giờ đã có sách hóa rồi, biết là bản thân sẽ không bị thầy giáo mắng nữa.”
Tịch Duyệt bán tín bán nghi, lại nhìn Thủy Tinh một lượt từ trên xuống dưới: “Thôi được rồi.”
Chuông báo vào lớp vang lên, hai người đạp trên tiếng chuông chạy vào lớp, Trương Tự Lập đã đặt chiếc cặp đựng tài liệu bằng da bò màu nâu đậm lên bàn giáo viên, ông để kiểu tóc húi cua, trên người mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh lá cây nhạt, đeo một cặp kính cận gọng đen hình chữ nhật, muốn bao nhiêu nghiêm túc có bấy nhiêu nghiêm túc.
Nhân lúc Trương Tự Lập đang bận kiểm tra sách hoá, Thuỷ Tinh và Tịch Duyệt nhanh nhẹn chuồn về chỗ ngồi, bạn cùng bàn bên cạnh nhìn thấy Thuỷ Tinh quay lại thì dịch người về phía trước một chút để tiện cho Thuỷ Tinh đi vào, nhỏ giọng hỏi: “Mượn được sách chưa?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-vu/2544197/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.