Truyện chỉ up trên Wattpad.
Tạ Tử Tranh theo bản năng nhanh chóng chuyển động tay trái che đi một mảnh ánh sáng chói lòa trước mắt.
Tiếp theo thế giới như có một trận thiên la địa chấn, sau đó không gian trở nên yên tĩnh không một tiếng động.
Tỉnh táo lại ánh mắt Tạ Tử Tranh chuyển động hướng theo Mục Vân Tranh, Mục Vân Tranh sốt ruột đi về phía hắn gào rống cái gì đó, Tạ Tử Tranh chỉ lắc đầu, hắn hiện tại không thể nghe thấy gì được nữa.
Hắn nhìn Mục Vân Tranh đem Tạ Tử Ngọc mặt đầy máu bế lên, nhìn Mục Vân Tranh ôm Tạ Tử Ngọc gian nan giữa dòng xe cộ đi qua đường cái, thẳng đến khi bọn họ lên một chiếc taxi, Tạ Tử Tranh mới hơi hơi nhắm mắt, máu trên bụng dần dần thấm ra.
Ánh hoàng hôn như chảy dài trên nền đường, Tạ Tử Tranh gian nan xuống xe, khóe miệng, khóe mắt đều bắt đầu rỉ máu. Trước mắt càng tối đi, một bước đạp vào hư không, Tạ Tử Tranh rơi vào vực sâu vô tận.
Thời điểm một lần nữa tỉnh lại, ánh trăng nhu hòa phủ lên người hắn. Tạ Tử Tranh sờ khắp thân mình, dường như không có miệng vết thương. Chỉ là khi hắn nhìn thấy đóa hoa bảy cánh nở rộ trên cánh tay tâm mới dần lạnh xuống.
Đúng rồi, Tạ Tử Ngọc đã trở lại.
Mục Vân Tranh sao có thể quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái.
Thời điểm hắn theo trực giác đi đến bệnh viện, Mục Vân Tranh đang ngồi ở ngoài phòng giải phẫu che lại trán.
Tạ Tử Tranh nhìn miệng vết thương trên trán y có chút đau lòng.
Mục Vân Tranh giương mắt nhìn hắn, trong mắt đều là tơ máu:
“Chúng ta chia tay đi.”
Tạ Tử Tranh mấp máy môi:
“…… Cái gì?”
Mục Vân Tranh cúi đầu, thở dài:
“Chia tay.”
Chỉ trong nháy mắt, Tạ Tử Tranh liền minh bạch, y nghiêm túc.
Trái tim một trận đau nhức, nước mắt giống như đã chảy ra, sờ sờ, trên mặt lạnh như băng nhưng cái gì cũng không có.
Thời điểm Thượng Giác cùng Tạ Uyên phong trần mệt mỏi đến bệnh viện, hỏi hai người:
“Tử Ngọc thế nào?”
Mục Vân Tranh nhìn Tạ Tử Tranh liếc mắt một cái, quay đầu nói:
“Tình huống không được tốt.”
Thượng Giác nghẹn ngào:
“Tại sao lại như vậy?”
Tạ Uyên nhìn vết thương trên đầu Mục Vân Tranh, nói:
“Đi băng bó đi, chú cùng dì ở lại đây.”
Mục Vân Tranh nghe vậy gật đầu, ngay sau đó xoay người rời đi.
Tạ Tử Tranh ngồi ở bên người cha mẹ không rời đi, lại chưa nói một câu.
Cha mẹ cũng không nói lời nào, xe là con mình lái, bọn họ không biết tìm lý do gì tới giải vây cho hắn.
Tạ Tử Ngọc là em trai cùng cha khác mẹ của Tạ Tử Tranh.
Mẹ củaTạ Tử Ngọc và mẹ của Tạ Tử Tranh -Thượng Giác là song bào thai, năm đó Tạ Uyên lúc say rượu nhận sai người cùng Thượng Tình có Tạ Tử Ngọc, lúc đó Thượng Giác trong bụng cũng sớm có Tạ Tử Tranh, Thượng Tình áy náy mang bụng bầu rời nhà trốn đi, mười năm. Lúc tìm được Tạ Tử Ngọc, Thượng Tình đã qua đời.
Thượng Tình dù sao cũng là em gái Thượng Giác, ân oán ngày xưa sớm đã theo thời gian tan đi, Tạ Uyên và Thượng Giác sau đó cũng đem Tạ Tử Ngọc trở về. Tạ Tử Ngọc lại sớm lang bạt kỳ hồ, thân thể vẫn luôn không tốt, ba năm trước đây ra nước ngoài dưỡng bệnh, hôm nay mới vừa trở về. Mà Mục Vân Tranh chính là đứa trẻ của nhà mà Tạ Tử Ngọc khi còn nhỏ sống nhờ lúc còn bên ngoài. Năm tháng vội vàng, sơ tâm khó biến, sau khi lớn lên Mục Vân Tranh dựa vào ước định khi còn nhỏ rốt cuộc tìm được rồi Tạ Tử Ngọc. Trúc mã trúc mã, hai đứa trẻ nhỏ vô tư. Hai người quả thực là trời đất tạo nên một đôi nếu Tạ Tử Ngọc không phải thẳng.
Bất đồng với Tạ Tử Ngọc ngây thơ trì độn, Tạ Tử Tranh ánh mắt đầu tiên liền thích Mục Vân Tranh.
Đêm kia Tạ Tử Ngọc xuất ngoại, Tạ Tử Tranh cùng Mục Vân Tranh lăn giường.
Hai người kéo dài nghiệt duyên năm đó của Thượng Giác, chỉ là hiện giờ, hết thảy đều ngược lại.
Ba năm bên nhau, thời điểm Tạ Tử Tranh sắp cho rằng Mục Vân Tranh thật sự yêu mình, Tạ Tử Ngọc đã trở lại.