Tể Tướng phủ
Ngói xanh, tường cột chạm trổ. Sơn son cửa lớn, mái cong. Hai con sử tử bằng đá hùng vĩ đứng trước thềm đã, uy phong lẫm liệt, trông rất sống động.
Một cỗ kiệu đỉnh màu xanh đến trước Tể Tướng phủ, màn kiệu vén lên, một tiểu thái giám đầu đội hắc mạo đi ra. Nhìn bốn phía không có người, hắn vội vàng đi vào Tể Tướng phủ.
Muôn hoa cỏ được ánh mặt trời bao phủ lóe ra ánh sáng ngọc, gió thổi, mùi hoa thản nhiên tràn ngập trong không khí.
Thư phòng, Tể Tướng Thu Đừng Ngôn nặng nề nhíu mi, không ngừng đi đi lại lại trong phòng. Y phục theo động tác của hắn mà bay qua bay lại. Không ngờ vài sát thủ kia lại để Hoàng Hậu còn một hơi, nếu Hoàng Hậu được cứu sống, chỉ sợ nàng sẽ tra ra là hắn sai người đến, quý phủ bọn họ sẽ đi bồi diêm vương. Cho dù nàng không tình lại, bây giờ Hoàng Thượng cũng ra lệnh, cho dù lật hết Nguyệt Diễm cũng phải tìm ra hung thủ. Nếu chỉ có hắn điều tra thì tốt rồi, mấu chốt là bây giờ còn có cả Đức Thanh Vương gia và Trấn Bắc Tướng quân. Bình thường Đức Thanh Vương gia đều vui tươi hớn hở, nhưng vẻ tươi cười kia có lẽ cất giấu sát khí. Còn Trịnh Thiếu Sở, tuy tính người người này thẳng thắn nên cũng không lục đục gì nhau. Nhưng cũng bởi vì hắn thẳng thắn, một khi hắn ta tra ra được gì, nhất định sẽ nói với Hoàng Thượng, rốt cuộc hắn nên làm gì bây giờ?
“Cốc cốc cốc...”
Thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-tuoi-tieu-xa-hau/2036437/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.