“Hoàng Thượng, người còn không mau bắt tiểu nha đầu cuồng ngôn vọng ngữ này?”
Bị Thái hậu điểm danh thế nhưng Hoàng đế không có phản ứng, mắt nhìn Lãnh Loan Loan cùng Dạ Thần. Thật rõ ràng, hắn ném vấn đề này cho mọi người, không tham gia nghị luận.
Lãnh Loan Loan đảo cặp mắt trắng dã, trong lòng thầm mắng ‘Lão hồ ly’. Rõ ràng hôm qua đã đạt thành hiệp định lập nàng làm Thái tử phi, bây giờ Thái hậu đến, hắn lại không quản. Hừ, chẳng qua là hắn muốn mượn Thái hậu xuất thủ làm cho nàng buông tha vị trí Thái tử phi, mơ tưởng.
“Hoàng Thượng, đều nói mỗi chữ như vàng, nhất ngôn cửu đỉnh, làm sao lại có thể không giữ lời giống như tiểu nhân?”
Lãnh Loan Loan nhìn lướt qua Thái hậu, nhìn Hoàng đế không nói một câu định ngồi xem diễn, không khách khí nói.
“Lớn mật. Cư nhiên dám làm càn như vậy.” Tể tướng Thu Đừng Ngôn đứng dậy, cầm tấu thư trong tay nhìn Thái hậu cùng Hoàng đế, cất cao giọng tức giận nói: “Hoàng Thượng, Thái hậu, lqđ lời nói của tiểu nữ oa này làm càn như thế, không có chút phong phạm của tiểu thư khuê các, thật không thích hợp làm Thái tử phi, mong Bệ hạ và Thái hậu tuyển chọn người khác.”
“Mong Bệ hạ Và Thái hậu tuyển chọn người khác.”
Văn võ bá quan ‘rầm rầm’ quỳ xuống, dâng tấu thư trước mắt, đồng thanh nói lớn.
Lãnh Loan Loan miết miết môi, không cần.
Thủy Dao khoanh hai tay trước ngực, đôi mắt lạnh lùng không chút tình cảm. Mặc kệ là yêu giới hay nhân giới, đều phiền toái như vậy.
Hoàng hậu, Kỷ Thanh Ngữ mặt mày tươi cười, đối với phản ứng của văn võ bá quan rất là vừa lòng.
“Hoàng Thượng, ngươi nhìn xem, bách qua đều cảm thấy để tiểu oa nhi này làm Thái tử phi thật không ổn. Không phải là ngươi nên bắt tiểu nữ oa mạo phạm long uy của hoàng tộc này lại sao? Về việc lập Thái tử phi, ngươi cần cẩn thận tuyển chọn lại.” (ghét bà thái hậu, hừ)
Thái hậu quay đầu nhìn Hoàng đế, rất bất mãn với việc hắn giữ im lặng.
“Chuyện này….” Hoàng đế nhìn Lãnh Loan Loan, đã thấy nàng khoanh hai tay nhỏ bé trước ngực, lạnh lùng nhìn mình. Hoàng đế biết, nếu không lập nàng Thái tử phi, chẳng những con trai mình sẽ nháo loạn, chỉ sợ oa nhi này lại biến ra một đàn xà quậy long trời nở đất. Hắn nhìn về phía Thái hậu, vẻ mặt khó xử.
“Mẫu hậu không biết, hôm qua nhi thần đã đồng ý lập nàng làm Thái tử phi rồi, nếu bây giờ đổi ý, không phải thật sự sẽ biến thành tiểu nhân không giữ lời sao?”
“Hoang đường.” Thái hậu vừa nghe lời nói của Hoàng đế, nhất thời trầm mặt.
Đôi mắt sắc bén màu hổ phách nhìn Hoàng đế, trách cứ nói: “Hoàng Thượng sao lại có thể hồ đồ lqđ như vậy? Cư nhiên có thể đáp ứng lập một tiểu nữ oa làm Thái tử phi, ngươi đặt quy củ triều cương ở chỗ nào?”
“Mẫu hậu nói đúng. Nhưng nhi thần đã đồng ý rồi, việc này….” Khó xử nhìn mọi người.
Văn võ bá quan nghe vậy, cũng nhịn không được nghị luận. Làm thế nào mới tốt?
Hoàng hậu giương mi, nói thầm với Kỷ Thanh Ngữ một hồi.
“Hoàng Thượng, nô tỳ có chuyện muốn nói.” Hoàng hậu đứng dậy, ánh mắt không có ý tốt nhìn Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan nhíu mi, nàng liền xem đến cùng là Hoàng hậu có chiêu gì chưa sử dụng? Hôm nay Thái hậu đột nhiên xuất hiện, không cần nghĩ cũng biết là Hoàng hậu cùng cái cô gái giả vờ e thẹn kia giở trò quỷ. Hừ hừ, tốt lắm! Nàng sẽ hồi báo các nàng thật tốt.
“Hoàng hậu có gì muốn nói?” Hoàng đế nhíu mày, tự nhiên hiểu được Hoàng hậu một lòng muốn lập Kỷ Thanh Ngữ làm Thái tử phi, tuyệt không để Lãnh Loan Loan dễ dàng đoạt được.
“Hoàng Thượng, mẫu hậu, chọn Thái tử phi là chọn người có gia thế trong sạch, đến tuổi cập kê, hiện tại, vị tiểu thư này còn nhỏ tuổi, Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh, cũng là hợp tình hợp lí. (lee: hợp cái đầu bà á, bà già xấu xa! A, măng chửi người, tội lỗi, tội lỗi :>). Nô tỳ nghĩ hẳn là không có ai nói Bệ hạ không giữ lời đâu.” Nói xong, ánh mắt quét về phía văn võ bá quan.
Người trên quan trường có ai không thông minh, nghe lời nói của Hoàng hậu, lập tức hiểu được ngay.
“Hoàng hậu nương nương nói có lý.” Tất cả mọi người cúi đầu, tán thành nói.
“Ai gia cũng cho rằng Hoàng hậu nói có lý. Hoàng Thượng, ngài nên thu hồi hứa hẹn lúc trước đi.” Thái hậu nghe xong cũng giương mi, đề nghị với Hoàng đế. Vô luận thế nào, nàng cũng nhất quyết không đồng ý lập một đứa trẻ làm Thái tử phi, như vậy, Nguyệt Diễm quốc còn mặt mũi gì, còn không bị mọi người cười nhạo?
“Thái tử, ngươi nói thế nào?”
Hoàng đế không có trả lời ngay, đá vấn đề cho Dạ Thần. Đôi mắt tím có vài phần tương tự với Dạ Thần hiện lên ánh sáng sâu kín, có vẻ bí hiểm, lại giống như có dụng ý khác.
Dạ Thần cũng Lãnh Loan Loan liếc nhau, trong đôi mắt tím phản chiếu khuôn mặt nhỏ nhắn không kiên nhẫn. Môi mỏng khẽ nhếch, tươi cười. Nhưng vừa quay đầu lại, ánh mắt cũng là lạnh như băng.
“Phụ hoàng, hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, Thái tử phi chỉ có thể là Cửu nhi, nếu không, cả đời này lqđ ta sẽ không lập phi.” Đôi mắt tím sâu kín nhìn mấy người, không chút khách khí uy hiếp. (lee *vỗ bàn* nói hay)
Lãnh Loan Loan nhíu nhíu mi, cười yếu ớt. Không hổ là nam nhân nàng nhìn trúng, đủ quyết đoán!
Hoàng Thái hậu, Hoàng hậu tức giận đến mức ngực không ngừng phập phồng, không nghĩ tới hoàng tôn/ con mình luôn sủng ái, cư nhiên ở trước mặt văn võ bá quan không chút lưu tình chống đối các nàng.
“Thái tử điện hạ, xin cân nhắc.”
Thu Đừng Ngôn dẫn đầu bách quan lại quỳ xuống, khuyên nhủ.
Kỷ Thanh Ngữ nghe được lời nói của Dạ Thần, hạ mi mắt, che lại phẫn hận cùng không cam lòng ở trong mắt, khẽ cắn răng. Hận không thể đóng gói ném tiểu nữ oa này đi, miễn cho nàng mê hoặc Thái tử.
“Lớn mật! Dám uy hiếp ai gia? Trong mắt ngươi có còn chúng ta? Quy củ tổ tông ngươi cũng dám làm trái?”
Hoàng Thái hậu tức giận, nện mạnh quải trượng xuống đất. Tiếng vang thanh thúy quanh quẩn trong đại điện, nhất thời bách quan sợ đến mức câm như hến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]