Nếu ta muốn làm, ai có thể ngăn cản?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài (1) của Lãnh Loan Loan hơi nhíu, ánh mắt không chút sợ hãi mà ngạo nghễ cuồng vọng nhìn thẳng vào vị Hoàng đế trước mặt, khóe miệng nhếch lên tươi cười tà cuồng, làm cho khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vài phần tà mị quỷ dị. Mặc dù Hoàng đế luôn thích ra lệnh bắt người ta phục tùng, nhưng ngài lại không tự chủ ngẩn ra, đôi mắt thâm thúy nhìn chằm chằm tiểu nữ oa đang ngẩng đầu. Trong lòng không hiểu sao lại có một luồng hàn khí, thậm chí cảm thấy đôi mắt hắc bạch phân minh kia làm cho người ta không tự giác thần phục.
(1) phấn điêu ngọc mài: gương mặt đẹp như tượng điêu khắc, da mịn như viên ngọc đã mài giũa.
“Lớn mật, dám cuồng vọng vô lễ như vậy.”
Giọng nói của Hoàng hậu đột nhiên vang lên, làm cho Hoàng thượng lập tức lấy lại tinh thần. Thiếu chút nữa, ngài đã bị ánh mắt của tiểu oa nhi kia mê hoặc. Trong lòng chợt rùng mình, đề phòng nhìn Lãnh Loan Loan, nàng quả nhiên không phải đứa trẻ bình thường.
“Cuồng vọng thì như thế nào?” Lãnh Loan Loan khinh thường liếc Hoàng hậu một cái, “Tóm lại, thái tử phi chính là ta”. Là quyết định, là thông báo, cũng là cảnh cáo. Bọn họ ngăn cản nổi nàng sao, trừ phi mặt trời mọc ở đằng tây.
“Hay là các người không dám để một tiểu oa nhi làm Thái tử phi, sợ giang sơn khó giữ được sao?”
“Cửu nhi."
Một lời Lãnh Loan nói ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-tuoi-tieu-xa-hau/2036226/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.