“Thì ra xà này là do ngươi làm ra.”
Kỷ Thanh Ngữ hoảng sợ vươn ngón tay chỉ vào Lãnh Loan Loan, ánh mắt kia giống như gặp quỷ.
Nàng vừa nói ra, ánh mắt của mọi người cũng dừng trên người Lãnh Loan Loan.
“Cửu Nhi, xà này là do ngươi làm ra sao?”
Dạ Thần nhíu mày đẹp, đôi mắt màu tím có ánh sáng luân chuyển, nhìn không rõ là buồn hay là nghi hoặc. Yên lặng nhìn khôn mặt nhỏ bé nhàn nhã kia, môi mỏng khẽ mở, có chút không tin hỏi. Sẽ là nàng sao? Mặt đất trống rỗng bõng xuất hiện một đàn xà, cũng quá thần kỳ đi.
Lãnh Loan Loan miễn cưỡng nhìn lướt qua Kỷ Thanh Ngữ, bộ dáng hét chói tai của cái cô gái xinh đẹp e lệ này thật làm cho người ta chán ghét. Tay nàng giơ về phía đàn xà, đàn xà liền ngoan ngoãn cúi đầu.
“Đúng vậy! Chúng nó đều là bảo bối của ta, cho nên bất kỳ ai cũng đừng nghĩ thương tổn chúng nó.”
Môi mỏng giương lên nụ cười lạnh lùng, ánh mắt nhìn đám nô tài đang đứng bên ngoài cửa. Lạnh như băng, giống như hàn băng xẹt qua.
Đám nô tài kia cả kinh, há hốc mồm nhìn nàng, sau đó lại dời ánh mắt về phía Dạ Thần:
Đến cùng có muốn lấy lưu hoàng hay không?
Lãnh ngạo như Dạ Thần cũng bị lời nói của Lãnh Loan Loan dọa sợ, con ngươi màu tím tinh tế đánh giá nàng. Rõ ràng là tiểu oa nhi mềm mại, làm sao có thể đưa đàn xà tới? Lông mày nhíu lại thành một nếp gấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-tuoi-tieu-xa-hau/2036222/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.