Edit: Hà Thu
Đêm hôm đó, Uất Trì Việt mãn nguyện ôm Thái tử phi vào trong lòng. Ngửi thấy mùi hương trên cơ thể nàng, hắn cảm thấy xương cốt mình toàn thân mình mềm nhũn cả đi, thoải mái giống như đang ngâm mình ở hồ sen Hoa Thanh Trì.
Hắn có thể được xem như là ngã một lần nên giờ đã thông minh hơn một chút. Nếu bản thân không tới chỗ nàng ngủ, bị lạnh chăn lạnh đệm chính là hắn, gối đầu một mình khó ngủ cũng chính là hắn. Thẩm Nghi Thu vẫn luôn thờ ơ lạnh nhạt, hắn càng làm vậy thì e cũng chỉ là đang làm khó chính mình mà thôi.
Cũng tử ngày hôm đó trở đi, Thái tử lại bắt đầu hằng đêm ở lại Thừa Ân điện. Đám người trong điện cũng âm thầm thở phào một hơi, thử nhìn xem những cung nhân, nội thị của Đông cung kia đã khôi phục lại bộ dáng ân cần ngày xưa rồi kìa. Đến nụ cười trên mặt cũng trở nên chân thành, tha thiết hơn bao nhiêu.
Hai ngày sau, Uất Trì Việt nói nhờ hai vị lương đệ tận tâm tận nghĩa hằng ngày ăn chay, cầu nguyện nên bệnh tình của Quách hiền phi đã đỡ hơn rất nhiều. Vậy nên hắn quyết định giảm số lần chép kinh xuống còn chín lần, ngày ăn chay đổi lại còn bảy ngày, lại thưởng thêm mấy rương gấm vóc, lụa là đem đến Thục Cảnh viện để tỏ rõ lòng thành tâm.
Bây giờ trong Đông cung cũng coi như là rất cả mọi người đều vui vẻ, người khổ não duy nhất chắc chỉ có mỗi Thái tử phi. Đợt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-trong-sinh-thai-tu-phi-chi-muon-lam-ca-muoi/2459991/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.