Edit: Hà Thu
Từ trước tới nay Thiệu Vân vẫn luôn là người hay nghĩ ra mấy ý tưởng táo bạo khác biệt, không chịu đi theo khuôn phép bao giờ. Nhưng những tư tưởng mà nàng coi là kỳ diệu kia, lại luôn bị a nương nói là hồ nháo không đứng đắn. A da thì như thiên lôi, nương tử sai đâu đánh đó. A huynh thì lại như cứng ngắc nhạt nhẽo y như khúc gỗ. Trước kia ngoại trừ biểu muội Tiểu Hoàn thì hình như chưa bao giờ có ai cổ vũ cho nàng.
Bây giờ nghe thấy Thái tử nói như vậy, Thiệu Vân cảm giác như bản thân đã tìm được tri kỷ:
- Không hổ là Thái tử điện hạ, có suy nghĩ rộng lớn sâu xa.
Dứt lời liền đứng dậy trở về phòng rồi ôm cái hộp lớn đến, mở nắp ra, lấy ra hai túm lông đen đặt ở trên môi:
- Mọi người nhìn đi, đến râu ria ta cũng chuẩn bị xong hết rồi.
Thiệu thị tức giận tới mức bốc khói, chỉ muốn tìm một cây chổi tới ngay bây giờ.
Những người khác đều bị chọc tới cười nghiêng ngả. Thiệu An cũng cười toe toét, khóe mắt nhìn liếc thấy phu nhân đang mang vẻ mặt phẫn nộ, liền vội vàng thu lại nụ cười, mặt trầm xuống, hắng giọng một cái:
- Đại nương, chớ có hồ nháo.
Thẩm Nghi Thu tò mò hỏi:
- Cái này làm từ gì vậy?
Thiệu Vân nói:
- Là lông dê màu đen, ta còn làm thêm mấy cái nữa đây này.
Uất Trì Việt cùng Thẩm Nghi Thu mượn tới để xem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-trong-sinh-thai-tu-phi-chi-muon-lam-ca-muoi/2459898/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.