Edit: Hà Thu
Chu Tuân hơi giật mình, sau đó nhíu mày:
- Thuộc hạ phụng mệnh Thái tử điện hạ, phải bảo vệ nương nương chu toàn. Xin thứ lỗi cho thần không thể nghe theo.
Thẩm Nghi Thu cũng không có vẻ gì là giận:
- Chu tướng quân, ta không hiểu việc hành quân đánh giặc. Theo ý của ngươi, hai ngàn quân Sóc Phương dư lại cùng ba ngàn quân thủ thành của châu phủ có thể giữ được thành Linh Châu hay không?
Chu Tuân nghẹn lời, ánh mắt có chút lấp lóe, một lúc lâu sau mới nói:
- Đột Kỵ Thi tập kết mười vạn đại quân xâm phạm biên giới, tính sơ qua tổn thất khi công thành Định Viễn cùng trận chiến ở Linh Vũ, thì còn khoảng bảy tám vạn binh lực.
Thẩm Nghi Thu nói:
- Ta nghe nói "mười vây, năm thủ", quân phòng thủ còn có năm ngàn, liệu có cơ hội thắng không?
Chu Tuân nói:
- Những gì binh thư viết cũng chỉ là đại khái. Đột Kỵ Thi đã bôn ba nhiều ngày liền, đánh phá liên miên. Lại chiến với quân Sóc Phương ở Linh Võ, sớm đã kiệt sức không chịu nổi rồi. Mà thành Linh Châu vững vàng như tường đồng vách sắt, lương thực đầy đủ, lại có năm ngàn binh lực, chắc chắn có thể cố thủ tới lúc quân tiếp viện phá được vòng vây.
Thẩm Nghi Thu gật gật đầu:
- Lời nói của Chu tướng quân rất hợp lý. Binh thư chỉ là đại khái, không đủ căn cứ khẳng định. Thiên thời địa lợi nhân hòa, sĩ khí của hai bên giao chiến,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-trong-sinh-thai-tu-phi-chi-muon-lam-ca-muoi/2456272/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.