Edit: Hà Thu
Binh sĩ dưới trướng Chu Tuân toàn thân đều mặc huyền giáp, cưỡi chiến mã, trên người khoác mảnh trời chiều, nhanh như cơn bão lớn xông thẳng vào trận địa của địch, tựa như những thần binh từ trên trời giáng xuống.
Binh sĩ của Đột Kỵ Thi đánh chiến ác liệt cả một ngày mà còn chưa đánh hạ được thành Linh Châu, đang định rút quân thì chợt thấy binh mã đột ngột xông đến, lại nghe thấy tiếng quân Yến đang sôi sục reo hò ầm ĩ. Dù nghe không hiểu bọn hắn đang reo hò cái gì, nhưng cũng biết là quân cứu viện đã tới, lập tức hỗn loạn trận cước.
Chỉ huy tướng lĩnh Đột Kỵ Thi công thành là A Tất Kết bị đánh cho trở tay không kịp. Đợi hắn lấy lại tinh thần, tập hợp xong binh sĩ để chống cự thì viện quân của Đại Yến đã tới ngay trước mắt.
Đột Kỵ Thi lấy nhiều địch ít nên lúc gặp nguy vẫn không hoảng loạn, lập tức nghênh địch, cho quân tả hữu vây quanh hai bên bọc cánh đánh vây công. Cho dù một ngàn kỵ binh của Chu Tuân có dũng mãnh thiện chiến như thế nào cũng không thể nào đánh lại được số lượng quân địch nhiều gấp mười lần mình.
Tuy nhiên, khí thế của quân tiếp viện Đại Yến lại vô cùng mạnh mẽ. Đột Kỵ Thi thấy những người này chỉ hung hăng đánh về phía trước, phía sau chỉ sợ là còn trọng binh, nên không dám hành động thiếu suy nghĩ. Trong một khắc chần chờ, đã bỏ lỡ đi cơ hội tốt nhất.
Không chờ bọn họ bày trận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-trong-sinh-thai-tu-phi-chi-muon-lam-ca-muoi/2456268/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.