Edit: Hà Thu
"Viện quân" đến Linh Châu, ngày đó liền giết ngay một viên đại tướng của quân địch. Cũng nhờ đó mà nâng cao tinh thần sĩ khí của quân trấn thủ trong thành lên rất nhiều.
Chu Tuân tiếp nhận quyền chỉ huy quân trấn giữ. Ngựa chạy cả đêm không ngừng nghỉ, đi tới toà nhà Binh bộ đã là nửa đêm.
Sáng sớm hôm sau, người Đột Kỵ Thi ở ngoài thành bắt đầu công thành. Chu Tuân sai người ném đá vào sau lũy, hạ lệnh mở cửa thành ra, tự mình đưa một đội nhân mã ra khỏi thành, mượn bức tường dương mã để yểm hộ giao chiến cùng quân địch.
Kỵ binh Đột Kỵ Thi giỏi tấn công ở nơi đất rộng bằng phẳng, nhưng chỉ với một tấc vuông ở dưới thành, kỵ binh lại không có ưu thế.
Còn nhân mã của Chu Tuân thì chia ra mỗi người làm một nhiệm vụ riêng. Ở phía trước nghênh địch gồm có lính bắn nỏ, lính kỵ binh, mã quân và lính nhảy dù. Lính bắn nỏ chiếm giữ một nơi cao, sử dụng tường thành để yểm hộ, dùng mưa tên để "chào hỏi" quân địch có ý định vượt qua tường dương mã. Tiếp theo là bộ binh cầm mạch đao trong tay, trên người khoác áo giáp hạng nặng tạo thành một đội hình đao.
Mạch đao làm từ thép ròng vô cùng sắc bén, lưỡi đao có thể dễ dàng chặt đứt đùi ngựa và xương người. Bên trong thành cổ nhỏ bé, tiếng người than khóc và tiếng ngựa hí vang vọng một góc trời.
Thẩm Nghi Thu cùng Tạ thứ sử đứng trên cổng thành quan sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-trong-sinh-thai-tu-phi-chi-muon-lam-ca-muoi/2456264/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.