Động tác của Đường Lê chợt dừng, ánh mắt cũng như phát sáng, nói: "Vậy sao, vậy quá tốt rồi, dù sao hôm nay em cũng bị dọa một phen, muốn anh ở bên cạnh em nhiều hơn một chút."
Bị doạ ư?
Lệ Mặc lại không nhìn ra chút nào.
Khi ấy cô sơn móng tay, thậm chí còn không bị trầy xước chút nào.
Lệ Mặc muốn cười cũng không cười nổi: "Vậy à? Anh biết là em sẽ rất vui mà."
Khóe miệng Đường Lê nhếch lên, mang theo ý cười, hai bên đuôi mắt cũng lộ rõ đường cong.
Ánh mắt Lệ Mặc lờ mờ nhìn vào cô, mang theo ý mê hoặc.
Lệ Mặc không có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ là lặng yên dán ánh mắt lên gương mặt của Đường Lê, anh không biết thuốc bôi đó dùng có tốt không, nhưng nhìn vết bầm trên mặt Đường Lê có vẻ đã mờ đi rất nhiều.
Vậy bữa tiệc kia, cô tham dự chắc là không vấn đề gì nữa.
Sau đó cả hai cũng không nói gì thêm.
Chỉ chú tâm ăn cho xong bữa, sau đó Lệ Mặc đứng lên, đi về phía phòng khách gọi một cuộc điện thoại.
Đợi đến khi Đường Lê từ nhà bếp đi ra, cuộc gọi của Lệ Mặc cũng vừa cúp máy, anh quay đầu lại nhìn Đường Lê nói: "Lên phòng sửa soạn chút đi, chúng ta ra ngoài."
Đường Lê hơi ngạc nhiên hỏi lại "Ra ngoài? Có tiệc sao?"
Tuy rằng bên cạnh Lệ Mặc có không ít phụ nữ, nhưng mà bình thường có yến tiệc anh cũng chỉ đưa cô theo.
Đường Lê dường như rất tự tin, cô cảm thấy Lệ Mặc làm như vậy, nhất định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-trong-gai-nhon/170306/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.