Ánh mắt Lệ Mặc dừng lại trên người Đường Lê một hồi lâu, rồi anh mới lên tiếng: "Đừng có gây phiền phức cho anh nữa!"
Đường Lê nhỏ giọng đáp: "Em không còn cách nào khác, chị ta muốn tát em. Vết đánh trên mặt lần trước vẫn còn chưa lành hẳn, nếu lần này lại nhận thêm một cái tát nữa thì e là, bữa tiệc kia thật sự không thể nào tham gia được nữa rồi. Lúc đó cũng vì em quá tức giận thôi mà!"
Lệ Mặc ngừng lại một lúc. Đường Lê muốn đi cùng anh đến vậy, anh cũng hiểu lý do tại sao. Anh chầm chậm thở dài một hơi, rồi nói: "Ngày mai em ra ngoài chọn lấy một bộ trang sức, tôi sẽ bảo lão Bát đi cùng em, chọn xong thì để ông ấy trả tiền là được."
Đường Lê chớp mắt, cố làm ra vẻ không hiểu, cô hỏi lại: "Vậy, trang sức này là để tới buổi yến tiệc sẽ dùng sao?"
Lệ Mặc mỉm cười nhạt, ánh mắt hướng thẳng về phía Đường Lê nói: "Không phải, cái này là để bù đắp cho tổn thất hôm nay của em."
Đường Lê nở nụ cười, vờ như là không nhìn ra ánh mắt có chút thiếu nhẫn nại của Lệ Mặc.
Cô đương nhiên rõ rằng những lời thăm dò đó của cô, Lệ Mặc chắc chắn sẽ nghe hiểu.
Nhưng cô không còn cách nào khác, cô thật sự cần tiền, vậy nên chỉ đành vứt bỏ liêm sỉ mà diễn cho trọn vở kịch này.
Lệ Mặc đẩy Đường Lê ra, nói: "Anh lên phòng nghỉ ngơi, trong lúc đó đừng để ai tới làm phiền anh."
Lời này...thực chất ở đây ngoài Đường Lê
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-trong-gai-nhon/170304/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.