Đường Lê giỏi nhất chính là diễn xuất. Bây giờ Ban Tố lại đang ở đây, cô ngay lập tức hiểu ý của Lệ Mặc khi đưa mình đến đây. Cô mỉm cười, nắm chặt tay Lệ Mặc, “Chào Lệ phu nhân, ai ya, Ban tiểu thư cũng ở đây à.” Vẻ mặt của Lệ phu nhân đã hoàn toàn suy sụp, nhưng vì có Lệ Chuẩn và Tô Tương Nam ở bên cạnh, bà ta không tài nào trực tiếp bộc lộ ra được. Bà ta không nhẹ không nặng nói một câu, “Sao cô lại tới đây.” Đường Lê cười mỉm, hai khóe mắt cong cong, “A Mặc nói hôm nay gia đình tụ họp, cho nên tôi mới đến đây.” Cô cười to, nhướng mày nhìn Ban Tố một cách rạng rỡ. Lệ phu nhân cắn răng, thiếu chút nữa thì đã phun cả nước miếng. Gia đình tụ họp lại đến lượt cô tới đây à? Cũng không xem lại phẩm hạnh của chính mình có cái gì à. Ban Tố bên cạnh mặt mũi tái nhợt. Cô ta như thế nào cũng không ngờ rằng Lệ Mặc lại ngang nhiên dẫn Đường Lê đến nơi này. Những cô gái mà Lệ Mặc chơi đùa trước đây chỉ giới hạn ở bên ngoài.. Vậy mà bây giờ anh đưa Đường Lê về là có ý gì? Là muốn cho Đường Lê danh phận, hay là chính thức loại bỏ cô ta?
Nghĩ đến đây, Ban Tố hai mắt đỏ hoe, nhìn về phía Lệ Mặc với ánh mắt mang theo nỗi oán trách. Nhưng mà Lệ Mặc căn bản không thèm nhìn đến cô một lần. Anh chỉ tới ôm Đường Lê vào lòng, cúi đầu xuống và hỏi, “Em còn chưa ăn cơm nhỉ, có đói bụng không?.” Đường Lê nhếch khóe miệng, giọng điệu có chút oán trách, càng làm ra vẻ nũng nịu. “Có chút xíu. Vốn dĩ đang chờ anh qua ăn tối, nhưng cuối cùng có chờ thế nào anh cũng không tới.” Lệ Mặc cười nhàn nhạt, "Tại anh.” Sau đó, anh cũng không thèm để ý đến người khác, anh trực tiếp dẫn Đường Lê lướt qua đám đông đi vào tòa nhà chính. Lệ Chuẩn quay đầu lại nhìn bóng lưng Lệ Mặc và Đường Lê, đôi mày hơi nhíu lại một chút, rồi lại lập tức dịu đi. Anh ấy choàng vai Tô Tương Nam, “Đi thôi.” Ánh mắt Tô Tương Nam vẫn luôn hướng về phía Đường Lê, cô ta chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng. Chờ Lệ Chuẩn cùng Tô Tương Nam đi vào phòng khách, Ban Tố đau lòng nắm lấy tay Lệ phu nhân, “Bác à, bác nhìn xem.” Lệ phu nhân nghiêm mặt, “Yên tâm, chuyện này ta nhất định sẽ làm chủ cho con.” Một đoàn người tiến vào nhà chính, Lệ Mặc dẫn Đường Lê ngồi xuống trước. Sau khi Lệ phu nhân đi vào liền xụ mặt xuống, "Cũng may hôm nay bà nội không về, nếu nhìn thấy cảnh này chắc bà sẽ không tức giận mới lạ đấy."
Lệ Mặc làm như không nghe thấy gì cả. Ngược lại còn đứng trước mặt Đường Lê rót nước trái cây cho cô. Lệ phu nhân suy nghĩ một lúc rồi lại nói, “Cha của con sẽ sớm quay về thôi……” Thật trùng hợp, Lệ phu nhân còn chưa kịp dứt câu, bên ngoài cửa tiếng của người hầu đã vọng vào, “Lão gia về rồi ạ.” Đường Lê sửng sờ, nhanh chóng nhìn về phía Lệ Mặc. Tuy rằng cô chưa bao giờ thấy qua người thật nhưng cô đã đọc các bài báo về kinh tế tài chính, nói rằng Đường lão gia là một thương nhân tài giỏi. Người thế này chắc sẽ không muốn ngồi cùng cô đâu. Chẳng lẽ bọn họ sẽ đuổi cô ra ngoài à? Lệ Mặc nhẹ nhàng kéo tay Đường Lê từ dưới bàn lên rồi nắm chặt lấy tay cô. Bên ngoài đã vang lên giọng nói của lão gia, “Tôi không về muộn đấy chứ.” Lệ phu nhân dường như là đã tìm được chỗ dựa, bà ta ngước cằm lên, liếc nhìn Đường Lê một cái rồi đáp lại lời của lão gia, “Không đâu, vừa đúng lúc đó lão gia.” Sau khi lão gia nói dứt lời thì ông cũng đã đi tới cửa. Ông thoáng nhìn qua mọi vật, ánh mắt vô tình lại tập trung trên người Đường Lê. Đường lê không biết tại sao mình lại có hơi run run, rùng minh. Vị lão gia này thật có khí phách. Một ánh mắt đã khiến cô đứng hình. Trông thấy Đường Lê, lão gia hẳn rất ngạc nhiên và bất ngờ. Nhưng ông ấy lập tức mỉm cười, “Đường tiểu thư cũng ở đây à.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]