“Tôi chán anh rồi.”
Có lẽ đến đây là được rồi. Cậu không thể tin anh, càng không muốn tin anh. Có lẽ cậu đã quá ích kỉ, chỉ biết quan tâm đến bản thân mình. Nhưng nếu bản thân cậu cậu không quan tâm thì ai sẽ là người quan tâm cậu?
“...Anh hiểu rồi.”
Kết thúc rồi, thật sự kết thúc rồi.
***
Bị cuốn vào vòng xoáy của công việc, Mộ Hàn gần như kiệt quệ. Vốn tính kiếm một cậu thư ký, kết quả lại chẳng thể vừa mắt mỗi một người.
“Aaa...Chết tiệt...”
Đương mãi phân vân với những suy nghĩ, Mộ Hàn không chú ý va phải một cậu thanh niên. Nhìn dáng vẻ đó, gương mặt này đoán chừng là người ngoại quốc.
Cậu thanh niên ban đầu còn xuýt xoa định chửi thề, ngay khi ngước lên nhìn gương mặt đáng yêu của Mộ Hàn tức thì thay đổi thái độ.
Cậu thanh niên dùng giọng lơ lớ xuýt xoa: “Xin lỗi, tôi bất cẩn quá, anh có sao không?”
“...Tôi không sao.”
Mộ Hàn quơ quơ tay phủi bụi đường trên vai trái, mỉm cười: “Cậu có sao không?”
Cậu thanh niên nọ bối rối: “Tôi...tôi không sao.”
“Nếu không sao thì tôi xin phép đi trước.”
Đương định rời đi, giọng cậu thanh niên nọ lại vang lên.
“Ơ anh gì ơi, anh đã dùng bữa tối chưa ạ? Hay để tôi mời anh một bữa nhé?”
Mộ Hàn nhìn cậu thanh niên nọ trầm ngâm suy nghĩ, đắn đo một hồi cậu nhẹ giọng đáp: “...Cũng được, nếu cậu có lòng tôi không nỡ khước từ.”
***
Mộ Hàn bước đều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-trong-dem-toi/2841761/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.