Sáng hôm sau, Duệ Khải tỉnh dậy với một cái đầu trống rỗng. Nhìn khung cảnh kì lạ xung quanh, anh không hiểu vấn đề mà quay sang nhìn cậu. Từng mảnh kí ức chợt ùa về, Duệ Khải như điên như dại vò đầu bứt óc, điên cuồng tát bôm bốp vào mặt mình.
Duệ Khải tự mình hận mình, suốt hơn hai tháng trời dài đằng đẳng chính anh đã hành hạ cậu. Anh đã làm loại người mà anh không muốn làm nhất! Anh đã giam cầm cậu trên hòn đảo này...
Bật khóc lên từng tiếng đầy đau đớn, Duệ Khải gậm nhấm từng tội lỗi cũng như những tổn thương mà anh đã gây ra cho cậu trong những ngày tháng vừa qua. Cảm giác tội lỗi lấp đầy tâm trí anh, nước mắt anh không ngừng tuôn trào.
Đang thẳng cánh cò bay trên giường, Mộ Hàn bừng tỉnh giấc. Lau đi mớ nước kì lạ trên mặt, Mộ Hàn khó hiểu lên tiếng: “Anh khóc cái gì? Sáng sớm đã khóc, ai làm gì anh nói em nghe.”
“Hức...Anh...anh xin lỗi...anh xin...xin lỗi em...”
“Xin lỗi cái gì? Đừng nói anh phá gì của em đó nghe.”
Duệ Khải gục đầu vào người cậu, giọng run run: “Anh...hức...anh nhớ lại rồi...anh nhớ được hết rồi...hức...” - Nước mắt anh chảy ướt áo cậu, không ngừng nói câu xin lỗi. Anh bấu chặt lấy bả vai cậu, sụt sùi, mếu máo thốt ra từng tiếng: “Anh xin lỗi mà...hức...không làm thế nữa...không dám làm vậy nữa đâu...hức hức...em...em đừng có giận anh...đừng có giận anh nha...em.”
Mộ Hàn ôm lấy người anh, vỗ vỗ vào lưng anh, cậu nhẹ giọng an ủi: “Đừng khóc nữa, em không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-trong-dem-toi/2841730/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.