“Tao làm gì cũng có lý do của nó, mày không thấy tao đập năm tấm linh phù lên mặt chúng nó à? Linh phù “Tự Hủy” đấy nhóc ạ, mày với tao chậm tí nữa là mày đi xa rồi đó con.”
Phan Khang gãi gãi đầu với bộ tóc dày cộp của mình, cười khì khì: “Cái gì chớ mấy chi tiết đó mày biết tao hổng có để tí tới mà.”
Mộ Hàn vỗ vai, cười khẩy: “Lâu rồi không có cớ để chửi mày một trận, nay có thì chửi xả hơi. Không có ai để chửi cứ khó chịu thế nào ấy mày ạ.”
“Mày! Mày cả ngày chỉ biết chửi tao!” - Phan Khang trưng ra bộ mặt dỗi hờn với hai cái má phúng phính, đấm huỳnh huỵch vào cái cây vô tội bên cạnh, chu mỏ lên phản bác: “Tao đâu có phải chỗ để mày xả hơi mồm, lâu lâu ngáo đá tí có gì đâu mà chửi như chó vậy. Mày coi tí có vụ gì đừng có mơ tao nhảy đến cứu mày à nha.”
Hạ thấp giọng xuống, Phan Khang lí nhí trong miệng: “Toàn để ông ra làm bia đỡ đạn...cũng biết tổn thương chớ bộ.”
Thấy Môn Hàn im lặng không chút động tĩnh, Phan Khang gạt dòng nước mắt cá sấu trên mặt, nghiêm túc hỏi: “Này rồng, lần này mày bóp cổ tao bảo tao xin mẹ đi “Cam” chắc là có vụ gì rồi đúng không? Khi đến đây tao thấy không có ổn lắm.”
“Rồng quài, đã bảo con trên lưng tao không phải rồng, nó là giun.”
Phan Khang cười khanh khách, song, ánh mắt sắc lẹm, nghiêm giọng: “Chí ích nó cũng là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-trong-dem-toi/2841711/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.