Từng cánh hoa anh đào theo làn gió bay bay, từng cánh nhè nhẹ rơi xuống. Xung quanh chỉ còn tiếng lá xào xạc, chốc chốc lại nghe tiếng chim hót vang văng vẳng.
“Mộ Hàn, em đừng tiếp xúc với mấy người như thế nữa. Anh không thích.” Duệ Khải bĩu môi, không chịu được nói ra hết suy nghĩ trong đầu. Ở với cậu, anh không thể giấu, trừ gia thế và cái gia đình mục nát kia.
“Đây là cấm em không kết bạn?” Mộ Hàn phì cười, hỏi anh. Bao giờ nhìn anh, cậu cũng sẽ nổi ý muốn trêu chọc.
“Không phải cấm, là hạn chế.” Duệ Khải không biết nói gì hơn, đôi mắt kiên định nhìn cậu, nhưng mặt lại phụng phịu: “Anh sẽ khóc đấy, thấy em đi chung với mấy thằng đấy làm anh phát điên lên được.”
“Em có biết anh đã rất ghen không? Thậm chí lúc nhìn em đi cùng thằng...Ờ ừ, cái thằng tên Thụy Phiên, Mã Thụy Phiên! Anh tức điên lên được! Anh đã tự hỏi tại sao thằng đó lại tồn tại nữa là...” Nhìn cậu với ánh mắt long lanh ánh nước, anh nói tiếp: “Vậy nên, em làm ơn tránh xa mấy thằng khốn giống thằng đó ra nhé. Anh sợ lắm, anh sợ anh không tốt bằng...Anh sợ anh không ngoan được hơn nữa, anh sợ lắm em à...” Anh ôm lấy người cậu, sụt sùi.
Mộ Hàn ôm lấy anh, vỗ về, nhẹ giọng an ủi: “Em chỉ có anh là đủ rồi. Người yêu em vừa đẹp trai, đáng yêu, bình thường dễ thương, ghen lên càng dễ thương. Không những thế mà còn ngoan ngoãn, biết nghe lời, biết chăm sóc cho em,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-trong-dem-toi/2841673/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.