“Em thức khuya là vì công việc bắt buộc, còn anh bị đuổi việc rồi thức cùng em làm gì? Mau ngủ đi.” Mộ Hàn dừng lại, cậu nhìn anh, cười khẩy: “Em lại quên mất anh là nhị thiếu gia họ Duệ đó. Cho kẻ phàm phu hỏi thiếu gia cao quý đây có việc gì gấp sao? Tôi tiễn anh đi nhé?!”
“Không có, anh ngủ, giờ anh ngủ liền. Em đừng nói với anh như thế...”
Không đợi anh kịp nói hết câu, cậu chen ngang: “Ừ, ngủ đi.”
***
Sáng hôm sau, một buổi sáng không mấy tốt đẹp nhưng so với những ngày trước, có lẽ đã khá hơn rất nhiều.
Dù đêm qua ngủ rất trễ nhưng cậu đã ngủ rất ngon, có lẽ là vì anh. Đã bao ngày cậu không được nằm bên cạnh như thế, cậu nhớ anh rồi. Để hình thành một thói quen rất khó nhưng để xóa bỏ thói quen ấy càng khó hơn. Một thói quen với người cậu yêu, cậu không bỏ được, cũng không muốn bỏ. Cậu chưa từng buông bỏ tình cảm mình dành cho anh.
Mộ Hàn ngồi dậy, bước xuống giường, cậu tiến về phía cửa sổ lớn trong phòng, cũng là cái cửa sổ duy nhất. Vươn tay kéo rèm, ánh nắng ban mai len lói chiếu rọi khắp căn phòng, căn phòng tối dần được thắp sáng.
Mộ Hàn xoay người, lưng đối diện với cửa sổ. Cậu nhìn anh, ánh nắng vàng vọt chiếu đến, đến mặt trời cũng ngưỡng mộ nhan sắc anh, ánh nắng ấy như hòa quyện, tô điểm thêm phần nhan sắc thượng thừa của anh. Tim cậu loạn nhịp, cậu vẫn còn yêu người con trai tàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-trong-dem-toi/2841652/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.