Trong cơn đê mê, cậu không tài nào rời khỏi anh, hai tay luồn qua, ôm chặt lấy cổ anh. Cậu không muốn rời xa anh dù chỉ nửa bước, cậu muốn cạnh anh thật lâu và mãi mãi.
“Ư...ưm...ưm ư, nữa...nữa đi ư...ưm...”
“Là ai đã nói thèm ngủ và không làm được đây? Nếu lúc đó anh ngoan ngoãn nghe theo thì em làm sao sướng được như lúc này trong lúc ngủ đây, em yêu.”
“Sến, không xuống được thì nói, văn vở.”
“Ưm...anh chính là xuống không nổi, chỉ cứng mãi thôi. Giám đốc Chu, nghe bảo em việc gì cũng có thể xử lí nhanh gọn, liệu em có thể giúp tôi không?”
“Được, em cấm anh dừng lại.”
Không đợi anh kịp phản ứng, cậu khóa chặt môi anh, đầu lưỡi linh hoạt quấn lấy đầu lưỡi anh. Hai đầu lưỡi linh hoạt uốn éo quấn khít. Từng sợi bọt kéo dài, miệng anh và cậu giỏi nhất chuyện kéo sợi.
Duệ Khải bế thốc người, lúc này, từng làn sóng mới bắt đầu nhấp nhô. Mặc cho trời yên, biển chẳng lặng, từng cơn sống như mặt giông kéo đến. Trái ngược với bầu trời trong xanh, bên dưới chiếc gương biển cả khổng lồ ấy gợn lên từng đợt sống dữ tợn đua nhau vỗ bờ.
“Để em xuống, tư thế này sâu quá...”
“Xin lỗi em, anh thích vào sâu nhất có thể, đây chính là ý đồ của anh.”
“Ư ưm...ức...hức...ưm ưm ư...”
Mộ Hàn dùng hết sức bình sinh thét lên một tràn đầy đau đớn, cậu thét lên vì sướng, cũng thét lên vì đau.
Duệ Khải dùng hai chiếc răng nanh dài quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-trong-dem-toi/2841644/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.