Thời gian thấm thoát thôi đưa, thoắt cái lại đến cuối tuần. Mộ Hàn thức dậy mới tâm trạng bất ổn, không lấy gì làm vui vẻ. Chiếc nhẫn anh tặng cậu đã biến mất, biến mất không một dấu vết, cảm tưởng như nó tự mọc cánh mà bay.
Cậu nào dám nói chuyện này với anh, cậu sợ anh buồn, càng cảm thấy tự trách. Cậu trách cậu không biết giữ, cậu sợ anh trách cậu không trân trọng. Cậu trách cậu thất sách, cũng sợ anh vì cậu mà buồn.
Tìm kiếm cả buổi sáng, mất hết giấc ngủ trưa, xém quen ăn, suýt quên ngủ, mọi ngóc ngách trong nhà cậu đều tìm cả. Cho dù là góc nhỏ nhất, nhỏ đến mức không ai nghĩ đến một chiếc nhẫn sẽ tình cờ rơi vào trong đó, cậu cũng đã tìm kiếm hết thảy.
Nước mắt như tuôn trào, bao nước mắt tồn đọng bấy giờ như vỡ òa trong buồn phiền. Cậu sợ nhất là khiến anh buồn, cũng sợ làm anh thất vọng.
“Em, đến giờ tắm rồi.”
Duệ Khải ôm eo cậu, kéo cậu khỏi mộng cảnh đầy tăm tối. Cậu không dám đối diện với anh, cảm giác tội lỗi vẫn còn, cậu sợ phải đối mặt trực tiếp với anh.
Hôn vào má cậu, anh mỉm cười, nhẹ giọng hỏi: “Em sao thế, cục cưng?”
Mộ Hàn lắc đầu: “Em không sao, hôm nay anh tắm một mình đi nhé.”
“...Em muốn như vậy sao? Anh hiểu rồi, chút nữa em cũng tắm đi nhé.”
Duệ Khải dứt câu, dứt khoát rời đi. Cậu bây giờ hệt như lúc đó, lúc cậu sắp rời bỏ anh.
Hôm nay, anh sẽ đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-trong-dem-toi/2841632/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.