Đầu tóc rối bời, xiêm y và gót giầy đều dính nước bùn, trên mặt cũng đang ám một lớp bụi. Nhìn nàng bộ dạng lôi thôi lếch thếch, làm cho Lưu Vân Lạc Kỳ vốn tâm tình đã khó chịu lại càng trở nên tức giận hơn .
Lâm triều vừa kết thúc, hắn không vội trực tiếp hồi phủ, mà bất tri bất giác đi đến nơi này, hỏi qua nô tài mới biết được nàng và hoàng huynh đã đi đến vườn trái cây. Vốn cũng tính đi qua đó, nhưng suy đi tính lại cuối cùng lại nhịn xuống.
Hắn vẫn không yên lòng ngồi đợi cùng mẫu thân, cho đến khi mẫu thân có việc bận đi trước, hắn lại đợi thêm nửa canh giờ nữa mới nhìn thấy bóng dáng của nàng. Ai ngờ nghênh đón mình lại là bộ mặt như vậy!
Thấy nàng không chút thức thời, mặt vẫn đang kinh ngạc và ngu ngơ, hắn càng tức giận hơn, quát:
"Rời khỏi Vương Phủ mới có mấy ngày, chẳng lẽ đã vội quên thân phận của mình rồi sao? Nhìn ngươi đang có bộ dạng gì kìa! Đừng nói là khi đi ra ngoài, ngươi đã nhanh chóng quên đi mình là nữ nhân của Lưu Vân Lạc Kỳ ta!"
Sở Tiêu Lăng kinh ngạc, lập tức cúi đầu xuống, nhìn lại thân mình xiêm y đang bẩn vô cùng, nội tâm lập tức dâng lên hối hận, đây là vừa rồi do cầm hoa quả trên tay không cẩn thận ngã nên mới như vậy. Sớm biết hắn sẽ đến đây lúc này, mình đã sửa sang lại một chút trước khi đi vào!
"Là ai chấp thuận cho ngươi cùng hoàng thượng ở chung một chỗ? Ngươi tự mình yêu cầu hoàng thượng dẫn ngươi đi đúng không?" Lưu Vân Lạc Kỳ tiếp tục trách cứ.
"Không, đương nhiên không phải rồi! Là hoàng thượng tối hôm qua đến hẹn tôi!" Sở Tiêu Lăng vội vàng giải thích.
Tối hôm qua, nàng ta cũng cùng hoàng huynh ở chung một chỗ! Lưu Vân Lạc Kỳ càng thêm tức giận, bàn tay đập mạnh xuống mặt bàn, tạo ra một trận chấn động.
Sở Tiêu Lăng nhất thời bị dọa đến run rẩy cả người, hai tay không khỏi buông lỏng, những quả đào mật nằm trong tay lập tức rơi đầy xuống đất. Nàng giật mình, vội vàng ngồi xuống, đang định nhặt một quả rơi ở gần chân Lưu Vân Lạc Kỳ thì hắn giống như muốn trừng phạt nàng, đột nhiên nhấc chân, dẫm thật mạnh lên ngón tay nàng.
"Á, đau quá!" Sở Tiêu Lăng theo phản xạ kêu đau
"Biết đau rồi chứ? Đây là hậu quả do ngươi to gan lớn mật làm bậy! Bổn vương cảnh cáo ngươi, chỉ cần ngươi một ngày còn là nữ nhân của bổn vương, đừng mơ tưởng liếc mắt tới nam nhân khác. Nói, ngươi rốt cuộc đã làm gì cùng hoàng huynh, để người thân thiết với ngươi đến như vậy!" Lưu Vân Lạc Kỳ mày kiếm chau lại, trên mặt gân xanh hiện lên nhìn thấy rõ, lửa giận dâng trào khắp tâm can hắn, thờ ơ với nỗi đau của nàng.
"Tôi. . . . . . Nô tì nào có làm gì! Là hoàng thượng người. . . . . . Người. . . . . ." Sở Tiêu Lăng ấp a ấp úng, lo lắng không biết có nên nói chi tiết với hắn về việc tối hôm qua Lưu Vân Lạc Trinh và nàng đã nói với nhau chuyện gì. Nhưng lại sợ hắn sẽ chế nhạo và châm biếm nàng!
Ngay lúc này, phát hiện Lưu Vân Lạc Kỳ di chuyển chân, nàng nhân cơ hội đứng dậy, nhìn đến năm đầu ngón tay của mình, vừa đỏ vừa sưng, không khỏi tức giận liếc hắn. Hắn là một nam nhân không thể nói rõ lý lẽ, mỗi lần đụng tới hắn nàng lại vướng phải tai ương!
Càng nhìn hắn, nàng lại càng nhớ tới Lưu Vân Lạc Trinh tốt bụng ra sao, bất giác nhớ về khoảng thời gian bên cạnh Lưu Vân Lạc Trinh .
Thấy nàng thất thần trước mặt mình, giống như nhìn thấu suy nghĩ của nàng, Lưu Vân Lạc Kỳ đứng bật dậy, không chút thương hoa tiếc ngọc nào bóp chặt cổ của nàng,
“Tốt nhất ngươi nên an phận một chút cho bổn vương, nếu còn tiếp tục đi quấy rầy hoàng huynh, lần sau sự trừng phạt không phải chỉ là 5 ngón tay này đâu!"
Nhìn thấy trong mắt hắn phát ra sự hung hãn và tàn bạo, Sở Tiêu Lăng đã hồn xiêu phách tán, nàng rất muốn phản kháng lại, nhưng rồi đành bất lực, chỉ có thể nén giận trong lòng.
May mắn là, lão Vương phi từ bên trong bước ra, nhìn tình hình trước mắt, đầu tiên là sửng sốt, lập tức hỏi:
"Kỳ nhi, sao con lại làm như vậy với Tiêu Lăng. . . . . ."
Lại thấy Tiêu Lăng bàn tay đang sưng đỏ càng thêm kinh ngạc:
"Tiêu lăng, tay con. . . . . ."
Lưu Vân Lạc Kỳ buông Sở Tiêu Lăng ra, quay trở lại ghế ngồi xuống, tuấn nhan thâm trầm hung ác nham hiểm không hề giảm bớt.
Lão Vương phi vẫn chú ý đến Sở Tiêu Lăng giọng nói thân thiết gia tăng không ít:
"Tiêu Lăng, tay con rốt cuộc sao lại bị đau thế này? Nghiêm trọng lắm không? Có muốn truyền Thái y qua không?"
"Vừa rồi. . . . . . Vừa rồi ở vườn trái cây bị quả đào rơi trúng thôi . . . . . .à không, là bị hòn đá sượt qua! Không có gì to tát đâu ạ, bôi chút thuốc mỡ là được rồi, không cần phiền đến Thái y!"
Lão Vương phi bán tín bán nghi, hết nhìn nàng, lại nhìn Lưu Vân Lạc Kỳ, cuối cùng không suy xét nữa, đau lòng dặn dò nàng:
"Con…. đứa nhỏ này, về sau nhớ rõ phải cẩn thận một chút, nhanh đi bôi thuốc đi!" Sở Tiêu Lăng hơi hơi gật đầu, vẫn không lập tức rời đi, mà vụng trộm nhìn Lưu Vân Lạc Kỳ. "Đúng rồi, Kỳ nhi hôm nay ở lại dùng bữa trưa luôn đi, còn con đi thay áo khác sạch sẽ hơn, bôi thuốc mỡ rồi hãy trở ra, nếu không, mẫu phi sẽ đi cùng con?"
"Không cần, con tự mình đi là được rồi, mẫu phi, người ở lại với Vương gia đi!"
Sở Tiêu Lăng dứt lời, vội xoay người đi vào trong, vừa đi vừa xoa nhẹ mấy đầu ngón tay đang bị thương, tay đứt ruột xót, cái đạp của hắn quả thật không hề nhẹ chút nào!
Nhìn Sở Tiêu Lăng đi vào trong rồi, lão Vương phi gương mặt lộ vẻ vui sướng, tự đáy lòng cảm thán:
"Hoàng thượng đối với Tiêu Lăng thật sự rất đặc biệt, hôm nay người đưa nó đi đến vườn trái cây, còn hái đào cho nàng, hắc, đứa nhỏ Tiêu Lăng này nha, đúng là rất may mắn!"
Lão Vương phi nói ra lời này, vốn chỉ muốn khen ngợi Sở Tiêu Lăng, muốn nàng để lại ấn tượng tốt trước hắn, nhưng ai ngờ ngược lại càng châm dầu vào lửa mà thôi.
Lửa giận ngay từ đầu cho đến giờ vẫn chưa tắt trong lòng Lưu Vân Lạc Kỳ, lúc này hai bàn tay to khép lại thành nắm đấm, trừng mắt nghiến răng.
Lão Vương phi không phải không biết, tiếp tục thở dài,
"Mấy ngày nay Tiêu Lăng thật sự rất vui, cả người tươi tắn hơn rất nhiều, nếu nơi này không phải là hoàng cung thì mẫu thân vẫn muốn để nó lưu lại thêm một thời gian, để cho nàng khi trở lại Vương Phủ không còn quá buồn khổ nữa."
"Mẫu thân sao có thể làm như thế?" Bỗng dưng, Lưu Vân Lạc Kỳ ngắt lời bà, giọng điệu vô cùng lạnh lùng và lạnh nhạt.
Lão Vương phi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên hắn dám nói với bà bằng giọng điêụ này, hắn làm sao vậy?
Nhìn đôi mắt thâm trầm u tối của hắn, lại nhớ đến tình cảnh vừa rồi, lão Vương phi nhịn không được nghi vấn:
"Kỳ nhi, con không sao chứ? Sắc mặt sao khó coi quá vậy? Thân thể không khoẻ sao?"
"Không có việc gì, chỉ là do đói bụng mà thôi!" Lưu Vân Lạc Kỳ thản nhiên nói, gương mặt tuấn mỹ không hề có biểu tình gì.
Lão Vương phi chợt hiểu ra, cười thầm, nắm tay hắn, dẫn hắn đi vào trong thiện sảnh.
Mẫu tử hai người vừa ngồi xuống không lâu, Sở Tiêu Lăng cũng đi đến.Nàng đã rửa mặt, chải tóc gọn gàng, và thay đổi quần áo sạch sẽ tao nhã, cả người khôi phục vẻ đoan trang và quyến rũ. Ngón tay cũng đã bôi qua thuốc mỡ, dù vẫn cảm thấy đau, nhưng trước mặt lão Vương phi, nàng chỉ có thể cố nén nhịn.
Lưu Vân Lạc Kỳ thản nhiên như chưa từng có việc gì phát sinh vậy, chậm rãi nếm đồ ăn.
Đối mặt với không khí im lặng này, lão Vương phi không khỏi càng thêm hoài nghi, dù sao bà sớm đã hình thành thói quen nhìn Lưu Vân Lạc Kỳ đối với Sở Tiêu Lăng thờ ơ và lạnh nhạt rồi. Chỉ là trong lòng vẫn khó tránh khỏi cảm thấy buồn thay cho Sở Tiêu Lăng.
Bữa trưa vừa kết thúc, mọi người cùng nhau trở lại đại sảnh, lão Vương phi nghĩ Lưu Vân Lạc Kỳ sẽ từ biệt để về phủ, thì thấy hắn vẫn ngồi yên không có ý rời đi, thỉnh thoảng còn nhìn qua Sở Tiêu Lăng. Hay là, hắn muốn được ở riêng cùng Tiêu Lăng?
Trong óc chợt hiện lên một suy nghĩ, lão Vương phi lòng thầm vui mừng, quyết định để không gian riêng lại cho bọn họ, vì thế tìm cớ ra ngoài, trước khi đi còn phân phó Sở Tiêu Lăng "thay" mình hầu hạ Lưu Vân Lạc Kỳ.
Ngoài lão Vương phi và những hạ nhân đã ra ngoài, trong đại điện to như vậy chỉ còn lại Sở Tiêu Lăng và Lưu Vân Lạc Kỳ.
Hai người đều đang ngồi trên ghế, khoảng cách khá xa, không nói lời nào với nhau. Sở Tiêu Lăng vẫn đang cúi đầu, không biết phải làm sao đành nhìn ngắm ngón tay của mình.
Một lát sau, thấy Lưu Vân Lạc Kỳ đứng dậy đi ra cửa. Cho là hắn muốn đi về rồi, trong nội tâm nàng không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, mơ hồ kèm theo luôn cả sự phiền muộn. Không ngờ, hắn nói lại một câu:
"Còn không đi cùng bổn vương?"
Hắn nói cái gì? Hắn đang gọi mình sao? Sở Tiêu Lăng ngước mắt lên, chạm ngay vào trong đôi mắt sâu không còn kiên nhẫn của hắn, nàng liền đứng dậy, cùng hắn đi ra ngoài, bước đến gốc cây ngọc lan rồi ngồi xuống.
"Hoàng huynh tối hôm qua tới tìm ngươi?" Hắn ngồi xuống băng ghế đá, lơ đãng hỏi.
"Đúng ạ!"
Sở Tiêu Lăng vội vàng trả lời.
"Ngươi và huynh ấy đã nói những gì?"
Sở Tiêu Lăng giật mình, lập tức giấu diếm nói:
"Không. . . . . . Không có gì đặc biệt, chỉ là mấy câu thăm hỏi!"
"Thật sao? đơn giản như vậy thôi à?" Lưu Vân Lạc Kỳ rõ ràng không tin.
Sở Tiêu Lăng do dự, ngẫm nghĩ một lát, kể lại chi tiết:
"Ngày hôm qua giữa trưa tôi và mẫu phi đang đi dạo ở hoa viên thì đụng phải Nhan quý phi. Đã xảy ra chút chuyện, việc này truyền đến tai hoàng thượng, người đến để hỏi thăm và xin lỗi tôi!"
"Hoàng huynh xin lỗi ngươi?" Lưu Vân Lạc Kỳ chất vấn, giọng điệu lộ ra sự nghi ngờ, ánh mắt hiển thị rõ sự châm biếm.
Sở Tiêu Lăng không khỏi chu cái miệng nhỏ nhắn lên
"Người vì Nhan quý phi kia mới xin lỗi!"
"Mặc kệ hoàng huyng đã vì ai, nhưng việc đó tuyệt đối không có khả năng xảy ra!
Ngươi có biết hoàng huynh ta là ai không? Chính là hoàng đế! Vua của một nước!!"
"Hoàng đế thì đã sao? Cũng không phải là người ỷ vào quyền cao chức trọng giống như ngài luôn tỏ ra xem thường người khác. . . . . ." Sở Tiêu Lăng nổi giận, không khỏi bộc phát nỗi oán giận, chợt thấy sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, mới ý thức được mình đã vô tình đắc tội với hắn.
"Hoàng huynh thì sao? Thì sao hả?" Lưu Vân Lạc Kỳ gằn giọng, thần sắc nghiêm nghị .
"Vương gia. . . . . ."
"Nói!!" Lưu Vân Lạc Kỳ đôi mày nhíu chặt lại.
Sở Tiêu Lăng càng thêm hoảng hốt, do dự một lúc lâu, đành phải nói ra,
“Hoàng thượng không phải chỉ là một hoàng đế tốt, mà còn là một nam nhân tốt, tính cách hiền hoà, nhân ái dễ gần, không có chút cao ngạo, sẽ không vì tôi xuất thân thấp hèn mà xem thường, còn nói với tôi. . . . . . Kỳ thật, hoàng thượng rất tốt với tôi, Vương gia cũng nên vui mừng mới đúng! Hoàng thượng coi trọng tôi, cũng chính là coi trọng Vương gia mà!"
"Phải không đó?" Lưu Vân Lạc Kỳ trong lòng càng thêm khó chịu, lạnh lùng gắt
"Bổn vương là huynh đệ của hoàng thượng, nên thân thiết với nhau là chuyện đương nhiên! Đừng nói giống như bổn vương nhờ ngươi mà được thêm tiếng tốt!"
"Nô tì không dám!" Sở Tiêu Lăng cúi đầu, cắn nhẹ đôi môi anh đào. Trong miệng nàng tuy nói như vậy, nhưng kì thực đang mắng hắn tự đại cuồng, tự cho là mình đúng.
Không khí yên tĩnh được một lát, bỗng nhiên hắn lại lên tiếng,
"Vậy sau này nếu Hoàng huynh còn gọi ngươi đi, ngươi có đi không?"
“Có! Dù sao người cũng là một người tốt, được ở cùng thật sự rất vui vẻ, huống hồ, người là hoàng đế, chúng ta đương nhiên phải nghe theo lời người nói rồi!" Sở Tiêu Lăng không chút nghĩ ngợi thành thực trả lời.
Nhìn nàng ra vẻ ngây thơ vô tội, Lưu Vân Lạc Kỳ thật muốn bóp chết nàng! Nàng rốt cuộc là thật sự đơn thuần, hay là giả trư ăn cọp? Nha đầu này không hiểu phong tình, không biết tốt xấu, lại không biết điều chút nào!
Quả thực tức muốn điên người!! Trong lòng nổi lên một tia lửa giận, Lưu Vân Lạc Kỳ tức tối đứng dậy, chuẩn bị rời đi, thì thấy dưới ánh mặt trời một bóng người đang bước vào.
Phát hiện ra Lưu Vân Lạc Trinh đang chậm rãi đi tới chỗ mình. Sở Tiêu Lăng liền hạ thấp người, vội vàng hành lễ:
"Hoàng thượng vạn phúc!"
"Đứng lên đi!" Đối mặt với nàng, Lưu Vân Lạc Trinh trước sau như một ôn nhuận nhu hòa, sau đó quay sang Lưu Vân Lạc Kỳ, tuấn nhan kinh ngạc,
"Hoàng đệ hôm nay không phải là tới vấn an Lan thái phi sao, hay là do đang nhớ tới Tiêu Lăng?"
Nghe hắn gọi thẳng tên Sở Tiêu Lăng Lưu Vân Lạc Kỳ cảm thấy hờn giận, trầm ngâm một lát, bỗng nhiên phân phó Sở Tiêu Lăng đi pha trà.Rồi không nói gì nữa.
"Hoàng đệ sắc mặt không được tốt lắm, sao vậy? Ai chọc giận ngươi?"Lưu Vân Lạc Trinh nhìn chằm chằm vào Lưu Vân Lạc Kỳ, mười phần hứng thú.
Lưu Vân Lạc Kỳ không đáp, hỏi ngược lại:
"Giờ nghỉ trưa, hoàng huynh sao mà lại có hứng thú đi tới nơi này??"
"Vừa rồi ở vườn trái cây khi đang hái đào, Tiêu Lăng không cẩn thận bị ngã xuống đất, trẫm lo lắng cho nàng ta. vừa dùng xong bữa trưa nên cũng nhàn rỗi, liền đi đến đây để thăm nàng."
"Hoàng huynh thực có lòng quan tâm đến nàng! Hoàng đệ cũng nên tạ ơn!" Lưu Vân Lạc Kỳ trong giọng nói thản nhiên bao hàm một vị chua chát.
"Ha ha, hoàng đệ không cần khách khí! Trẫm chỉ là…..!"
Chỉ là? Lưu Vân Lạc Kỳ nội tâm bực bội, như có điều gì suy nghĩ nhìn chăm chú vào hắn, ý vị bao hàm nói:
"Nghe nói hoàng thượng đêm qua đã cùng vợ thần đệ nói chuyện phiếm, hôm nay mới sáng sớm đã đưa nàng đi đến vườn trái cây. Trong hậu cung phi tần mỹ nữ rất nhiều, hoàng đệ thật sự nghĩ mãi mà vẫn không rõ, như thế nào mà hoàng huynh lại có thể rảnh rỗi và có nhã hứng, lại không chú ý đến thân phận mình, qua đây nói chuyện với phi tử của đệ?"
Lưu Vân Lạc Trinh tất nhiên là nghe ra trong lời nói của Lưu Vân Lạc Kỳ đang không vui, vốn muốn giả thích qua cho hắn rõ, nhưng lại nhớ tới hắn đã từng lạnh nhạt với Sở Tiêu Lăng . Không khỏi có hứng thú muốn trêu đùa hắn, hỏi:
"Hoàng đệ thì sao? không phải là nên ở trong phủ làm bạn với Nhan thứ phi, sao lại chạy tới đây, chỉ đơn giản là vì thăm Lan thái phi, hay là vì Tiêu Lăng đây?"
"Nàng là nữ nhân của thần đệ, thần đệ đến thăm nàng cũng là điều dễ hiểu mà?"
"Ha ha, hoàng đệ còn nhớ được là nàng ta là nữ nhân của đệ sao, trẫm còn tưởng rằng, trong lòng ngươi chỉ có Nhan Hâm thôi chứ!"
Nghe hắn nói như vậy, Lưu Vân Lạc Trinh quyết định không trêu đùa nữa, thoáng ngẩng đầu lên, nhìn đóa Ngọc Lan đang nở, dần dần hạ giọng nói:
"Tiêu lăng là một người con gái tốt, mặc kệ có như thế nào đi nữa, trẫm hi vọng hoàng đệ có thể đối xử tốt với nàng.Tốt nhất là nên giám sát chặt chẽ một chút, nếu không đến một lúc nào đó bị người khác đến đoạt đi cho mà xem!"
Lưu Vân Lạc Kỳ chấn động, lập tức hỏi:
"Khắp thiên hạ này có người dám cướp đi nữ nhân của thần đệ, chỉ sợ người đó chính là hoàng huynh, hay là hoàng huynh muốn ám chỉ với thần đệ, hoàng huynh muốn giữ nàng ở bên cạnh?"
Lưu Vân Lạc Trinh mỉm cười, lắc đầu:
"Nàng không thích hợp ở trong hậu cung."
"Nếu vậy thì thích hợp ở nơi đâu?"
Lưu Vân Lạc Trinh tiếp tục lắc đầu
“Tự do tự tại, nàng và các phi tần kia có điểm khác nhau, trẫm thì đối với nàng luôn có phần tôn trọng!"
Cuối cùng biết được Lưu Vân Lạc Trinh không hề để ý đến nàng, Lưu Vân Lạc Kỳ nhẹ nhõm không ít. Nhưng trong lòng vẫn còn hờn giận và khó chịu .
Lưu Vân Lạc Trinh cũng đang rất phân vân, lẳng lặng nhìn chăm chú vào hắn, đột nhiên phát hiện, Lưu Vân Lạc Kỳ không phải là không hề cảm giác đối với Sở Tiêu Lăng! Nghĩ đến việc này, hắn bất giác vui mừng thay cho Sở Tiêu Lăng. Vì thế lại nói:
"Nếu không muốn người khác cướp đi nàng, vậy phải bảo vệ nàng cho tốt, đừng để cho tương lai phải hối hận!"
Lại thấy Lưu Vân Lạc Kỳ vẫn giữ im lặng, biểu hiện sự khinh thường, Lưu Vân Lạc Trinh bất đắc dĩ cười khổ, hoàng đệ thật là, tính tình vẫn luôn kiêu căng không sửa được, xem ra hãy để cho chính hắn tự mình hiểu ra đi, hoặc là để cho hắn vấp phải trắc trở một chút, tiếp thu qua một lần giáo huấn, để biết trân trọng Sở Tiêu Lăng!
Hơi nhếch môi, Lưu Vân Lạc Trinh bỗng nhiên bước lên phía trước, hái một chiếc lá, để tới bên miệng thổi .
Vừa nghe khúc nhạc này, Lưu Vân Lạc Kỳ vừa hoàn hồn, lại thêm kinh ngạc, lòng mang nỗi ngờ vực vô căn cứ nói:
"Thần đệ đi theo hoàng huynh nhiều năm như vậy, thế nhưng lại không biết hoàng huynh biết trò này."
"Trẫm hôm nay cũng mới học được, khi ở vườn trái cây, Tiêu Lăng đã dạy cho trẫm!"
Quả nhiên là nàng mà!! Nha đầu kia thật sự là to gan lớn mật, dám giấu mình vụng trộm đi làm nhiều chuyện như vậy, căn bản không hề hỏi qua ý kiến mình, không có sự cho phép của mình mà dám…..!!! Đáng chết, thật sự là đáng đánh đòn! Phiền lòng và phẫn nộ, Lưu Vân Lạc Kỳ ngầm rủa thầm Tiêu Lăng không biết bao nhiêu lần.
Vừa lúc này, Sở Tiêu Lăng bưng chung trà nóng từ trong nhà đi ra, đặt trên bàn, rót cho hai huynh đệ mỗi người một chén.
Lưu Vân Lạc Trinh cười rồi tiếp nhận, khẽ nhấp vài ngụm, nở nụ cười ý vị thâm trường với nàng rồi mới rời đi.
Nhìn theo bóng hắn dần dần xa khuất, Sở Tiêu Lăng bỗng thấy buồn bực, nghĩ đến việc hắn trước khi rời đi đã cười bí hiểm. Nụ cười đó của hắn, so với ngày thường có điểm bất đồng, giống như đang rất hứng thú, còn mang theo một chút thần bí.
Sở Tiêu Lăng cứ như vậy hoang mang thất thần, không hề biết hành động của nàng đang làm cho Lưu Vân Lạc Kỳ càng thêm tức giận:
"Không muốn người đi sao? Vậy sao không đi theo luôn?"
"Bổn vương lại cảnh cáo ngươi, hoàng thượng dù sao cũng là hoàng thượng, ngươi không thể xằng bậy được. Còn lại vài ngày thôi, ngươi không có việc gì làm thì hãy ở lại trong Dưỡng Tâm điện cùng mẫu phi, cho dù hoàng huynh có mời ngươi cũng không được đi!! Làm người thì phải có chủ kiến, không phải người khác nói cái gì thì đều phải nghe theo! Biết chưa? Nữ nhân ngốc!"
"Biết ạ!" Sở Tiêu Lăng cúi đầu ứng một câu.
Lưu Vân Lạc Kỳ nhìn thấy thế mới vừa lòng, bưng chén trà lên, một hơi uống cạn, không nói một tiếng nào, thân hình cao lớn nhanh chóng biến mất sau cửa ngoài.
Sở Tiêu Lăng tầm mắt nhìn theo, kinh ngạc thật lâu vẫn không thể hoàn hồn. . . . .
Không biết là "sợ" Lưu Vân Lạc Kỳ hay bởi vì quốc sự bận rộn, mấy ngày kế tiếp Lưu Vân Lạc Trinh không hề tìm đến Sở Tiêu Lăng.
Sở Tiêu Lăng cũng sẽ không chủ động đi tìm hắn, về phương diện khác lại lo lắng gặp phải Nhan quý phi, cho nên nàng vẫn chỉ ở trong Dưỡng Tâm điện. Ngày hôm đó, là ngày cuối cùng chay giới, bữa trưa qua đi, lão Vương phi mang theo nàng bái biệt Lưu Vân Lạc Trinh và Thái Hậu, chính thức rời khỏi hoàng cung về Vương Phủ.
Về đến Đọng Thúy Các, Cầm nhi lập tức giữ chặt tay nàng, khẩn cấp kể ra nỗi nhớ mong:
"Tiêu Lăng tỷ, sao tỷ không nói một tiếng đã ở lại trong cung, mấy ngày nay nàng không ở đây, ta buồn muốn chết rồi nè!"
"Ta cũng nhớ muội muốn chết! Việc này là do hoàng thượng nhất thời quyết định, ta lúc ấy cũng mới biết được!"
"Đúng rồi, hoàng cung có phải rất đẹp hay không, ngự hoa viên có phải rất lớn hay không?"
“Ừ, so với Vương Phủ chúng ta hoa viên trong cung to gấp vài lần, các cung điện xanh vàng rực rỡ, hùng vĩ đồ sộ!"
Sở Tiêu Lăng hào hứng bừng bừng, kể hết lại những chuyện trong hoàng cung cho nàng ta nghe, nàng còn nhắc tới Lưu Vân Lạc Trinh nữa.
Cầm nhi nghe xong, tự đáy lòng cảm thấy mừng cho nàng:
"Xem ra, hoàng thượng không hề đáng sợ như trong tưởng tượng!"
"Đương nhiên, người còn rất nhân ái dễ gần, trên mặt luôn cười tươi, rất thân thiết!"Nói đến Lưu Vân Lạc Trinh, Sở Tiêu Lăng càng cười rạng rỡ hơn.
Cầm nhi nhìn thấy, không khỏi trêu ghẹo nói:
"Tiêu Lăng tỷ, xem tỷ tỏ ra vui vẻ như vậy, chẳng lẽ là để ý hoàng thượng?"
Sở Tiêu Lăng ngạc nhiên, lập tức che miệng của nàng lại, khinh la:
"Nha đầu kia, nói bậy! Đầu tiên ta đối với ngài không hề có cái loại cảm giác này, còn nữa hoàng thượng thân phận cao quý, ta sao có thể trèo cao được!"
"Nếu có thể thì đã trèo cao rồi sao?" Cầm nhi đột nhiên trở nên nghiêm túc
"Theo như lời tỷ nói, người không hề cao ngạo với tỷ, ngược lại đối xử như tri kỷ, thành thật chân thành!!"
Sở Tiêu Lăng nghe xong, cũng ngẩn người ra, trong đầu bắt đầu dần hiện ra hình ảnh Lưu Vân Lạc Trinh với đôi mắt dịu dàng chân thật, còn có sự đối xử đặc biệt!! Bất quá nàng nhanh chóng tỉnh táo lại, chuyển đề tài,
"Đúng rồi, mấy ngày nay Nhan Hâm không đến đây tìm các muội gây phiền toái đó chứ?"
"Tỷ không ở đây, nàng ta cũng không ghé đến!! Huống hồ, nếu nàng ta có thời gian rảnh..., cũng sẽ nghĩ cách làm hòa với Vương gia thôi!"
"Hả? Sao lại thế này?"
"Ba ngày trước, Vương gia và Nhan Hâm cãi nhau! Vài ngày nay không hề đi đến Nhã Hâm Các, cũng không sai người gọi Nhan Hâm qua!" Cầm nhi một bên khinh khỉnh, một bên lộ ra một chút vui sướng khi có người gặp họa.
Ba ngày trước? Ngày đó không phải là ngày Lưu Vân Lạc Kỳ tiến cung tìm mình sao? Hắn hồi phủ rồi mới cùng Nhan Hâm giận dỗi hay trước đó? Hay là mình cũng có liên quan đây? Sở Tiêu Lăng suy nghĩ miên man trong lòng, nhưng rất nhanh phủ nhận thầm mắng mình suy đoán linh tinh.
Bởi vì cái điều gọi là đầu giường đánh nhau cuối giường giảng hòa, người ta khắc khẩu một chút, nếu giải quyết xong không mang đến ảnh hưởng gì, lại còn có thể gia tăng cảm tình! Gạt nỗi buồn khổ xuống, vừa vặn nhìn qua cửa sổ phát hiện đã là hoàng hôn, Sở Tiêu Lăng vội phân phó Cầm nhi đi chuẩn bị bữa tối, nàng cũng cùng đi ra khỏi phòng ngủ, đến thiện sảnh. . . . . .
Vào đêm, không khí lạnh bao phủ, toàn bộ Vương Phủ an bình yên tĩnh.
Sở Tiêu Lăng đang ở trong phòng ngủ, đốt hai cây nến, ánh sáng nhu hòa rải đầy các góc, một cảm giác ấm áp trong phòng. Nàng tóc dài xõa rối, ngồi trước bàn trang điểm, cầm trong tay hoa tai thủy tinh mà Lưu Vân Lạc Trinh đã ban cho, cẩn thận tỉ mỉ ngắm nhìn.
Càng ngắm, nàng lại càng thích, đồng thời lại nhớ tới lòng tốt của Lưu Vân Lạc Trinh, và khoảng thời gian tốt đẹp ở chung cùng nói chuyện phiếm. Cùng hắn gặp gỡ không phải là nhiều lần, nhưng lại bởi vì hắn quá hiền hoà và thân thiết, nên nàng trở nên không tự chủ được, còn cùng hắn kết thành bằng hữu.
Không sai, chính mình đối với hắn quả thật là có một loại cảm giác, nhưng không phải như Cầm nhi hay giỡn ... Tình yêu nam nữ, nhưng nàng sẽ không miên man suy nghĩ nữa, chỉ hi vọng sự bình yên có thể tồn tại lâu.
Dù sao, tìm được tri kỷ vốn không hề dễ dàng, đặc biệt giống như người vĩ đại hiền lành kia thì càng khó!
Hôm nay khi tiễn biệt hắn có nói nhỏ qua với nàng rằng mấy ngày nữa sẽ đưa nàng đi chơi, mặc dù không biết sẽ đi đâu, nhưng nàng dám khẳng định, lại sẽ là một niềm vui đáng để cho mình chờ mong!
Dù sao chỉ cần được ở cùng hắn, nàng đã cảm thấy vui vẻ, thoải mái rồi. Khóe môi bất giác cười, nàng cầm lấy đôi hoa tai đeo vào, bởi vì nhờ có chúng mà gương mặt nàng càng trở nên mĩ lệ, sáng rọi động lòng người.
Nhìn mình trong gương, Sở Tiêu Lăng cười càng thêm rạng rỡ, đáng tiếc khoảnh khắc qua đi rất nhanh, nụ cười đột nhiên đông cứng lại. Chỉ vì nàng phát hiện, trong gương ngoài mình còn hiện ra một người nữa, một nam nhân quá quen thuộc!
Theo bản năng vội dụi mắt, nàng tiếp tục nhìn kỹ lại, xác định đây không phải là ảo ảnh, nhanh chóng đứng dậy, quay đầu xác nhận lại người đứng phía sau, thật sự là hắn, so với trong gương khuôn mặt càng thêm lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi.
Lưu Vân Lạc Kỳ không có đáp lại, vươn tay về phía nàng. Nhìn đôi mắt sâu thẳm kia, mày kiếm chau lại, Sở Tiêu Lăng nhất thời hoang mang, dần dần bừng tỉnh gỡ đôi hoa tai xuống đặt vào trong lòng bàn tay của hắn.
Xuất hồ ý liêu, hắn nhìn mà như không nhìn, trực tiếp thu tay lại hạ xuống thắt lưng.
Hắn. . . . . . Hắn không phải muốn xem hoa tai sao? Như thế nào. . . . . .Sở Tiêu Lăng nghi hoặc, nhịn không được nhỏ giọng nói:
"Vương gia, hoa tai này. . . . . ."
"Hoàng thượng ban cho vật trân quý hiếm lạ, nhưng ngươi không xứng để dùng!" Hắn lạnh lùng giải thích.
Sở Tiêu Lăng vừa nghe, khuôn mặt giận dữ, "Đây chính là hoàng thượng tự mình ban cho nô tì!"
"Hoàng thượng cao quý, há lại để ngươi có thể nhận?"
Có cao quý hay không cũng đâu quan hệ gì tới hắn, hắn dựa vào cái gì dám cướp của nàng!
Sở Tiêu Lăng tức giận liếc hắn.
Lưu Vân Lạc Kỳ từ đầu tới cuối luôn luôn không giải thích rõ tiếp tục trách cứ
"Lá gan ngươi thật sự là càng lúc càng lớn rồi, hồi phủ cũng không tới thỉnh an bổn vương!"
Thỉnh an sao? Làm ơn đi, hắn chưa bao giờ muốn mình qua thỉnh an hắn! Hiện tại nói như vậy lại là trách tội!!
Phát hiện hắn bỗng nhiên hướng tới giường của mình, Sở Tiêu Lăng vừa tức giận vừa kinh ngạc, không khỏi muốn đi theo tiếp tục có ý định khẩn cầu hắn,
"Vương gia, hãy trả vòng tai lại cho nô tì!"
Lưu Vân Lạc Kỳ đầu tiên là trầm ngâm liếc nhìn nàng, sau đó lập tức đem vòng tai bỏ vào trong túi,
“Vòng tai này, bổn vương tịch thu rồi!"
"Ngài. . . . . ."
"Như thế nào? Lại muốn chống đối bổn vương? Đừng quên, bổn vương là phu quân của ngươi, ngươi một vốn một lời đều phải theo lệnh mà làm!!"
Theo lệnh mà làm? Ta khinh!! Sở Tiêu Lăng lửa giận dần gia tăng, toàn bộ khuôn mặt và cổ đều đỏ lên rồi!
Trong phòng đột nhiên an tĩnh lại, Sở Tiêu Lăng thì đang hờn dỗi, Lưu Vân Lạc Kỳ thì lạnh lùng nhìn nàng, một hồi sau bỗng nhiên hắn ra lệnh:
"Lại đây hầu hạ bổn vương cởi áo!"
Cởi áo? Hắn. . . . . . Hắn muốn làm gì? Sở Tiêu Lăng mở lớn đôi mắt. Thấy nàng thất thần, Lưu Vân Lạc Kỳ càng thiếu kiên nhẫn, cánh tay dài vươn ra kéo nàng tới gần hơn, nàng còn chưa kịp phản ứng gì hắn đã cúi đầu xuống hôn đôi môi anh đào của nàng.
Sở Tiêu Lăng đầu óc chấn động, theo bản năng phản kháng lại, không ngờ miệng vừa mở ra đầu lưỡi của hắn đã nhanh chóng xâm nhập vào, còn quấn chặt lấy cái lưỡi của nàng .Nụ hôn của hắn rất quen thuộc, sự bá đạo của hắn làm nàng nhất thời bị mê hoặc, không thể kháng cự lại chỉ có thể để mặc cho hắn thô lỗ cuồng dã quấn quít trong miệng của mình mỗi một tấc.
Dần dần, nàng cảm giác được, hắn bắt đầu xâm phạm đến người của nàng. Lần này, nàng không còn nhượng bộ, không còn say mê nữa, nhanh chóng giơ hai tay lên cản hắn, nhưng nàng không phải đối thủ của hắn, rất nhanh liền bị hắn đè lên trên giường, áo ngủ trên người cũng bị hắn dễ dàng cởi ra.
Sở Tiêu Lăng xấu hổ chống cự, ra sức hét to, "Buông ra!"
Nàng càng phản kháng, Lưu Vân Lạc Kỳ dục hỏa càng thêm tăng cường, chân dài ngăn chặn đùi của nàng, một tay giữ chặt hai cánh tay của nàng, tay kia thì, nhanh chóng vuốt ve phía trước ngực của nàng, toàn bộ thân hình chủ động áp chế, tà mị biểu thị công khai:
"Ngươi là nữ nhân của bổn vương, bổn vương có cần, tất nhiên có quyền yêu cầu ngươi đáp ứng, ngươi tốt nhất là đừng nhúc nhích, ngoan ngoãn thỏa mãn cho bổn vương."
Nói xong, bắt đầu hôn trên người nàng mỗi một tấc da thịt, cộng thêm liếm láp vuốt ve.
Hành động của hắn mang đến một luồng sóng tê dại và kích động, Sở Tiêu Lăng đầu óc trống rỗng, quả thực không biết nên làm sao. Suy nghĩ tiếp tục phản kháng đi đâu mất rồi, còn hắn thì đang xâm phạm đi xuống dưới.
Ngay khi ý chí nàng dần dần buông xuôi, chuẩn bị thỏa hiệp thì trong đầu đột nhiên lóe lên một hình ảnh. Hắn đã từng vô tình sỉ nhục nàng!! Vô cùng đau đớn làm nàng không hề do dự, kiên quyết la lên
“Vương gia hiện tại không hề nói gì, là ngài cần nô tì, chứ không phải là nô tì quyến rũ ngài? Phiền Vương gia ngày mai nói rõ như vậy với Nhan thứ phi!"
Lời của nàng nói ra, giống như một chậu nước lạnh, chẳng những dập tắt dục hỏa của Lưu Vân Lạc Kỳ, còn làm cơn giận của hắn bùng phát.
Bất chấp tất cả, Sở Tiêu Lăng nhân cơ hội này, nhanh tay đẩy hắn ra,rồi nhanh chóng lui đến chân giường, kéo mền tơ phủ lại nửa thân trần của mình .
Mà Lưu Vân Lạc Kỳ, hiện tại chẳng những đang tức giận mà như muốn giết người, hắn không thể tưởng được nha đầu kia sẽ ở trong tình huống này mà còn đưa ra những lời này được. Càng nghĩ càng tức, thì ra nàng ta luôn canh cánh trong lòng việc kia, dùng chính lời hắn đã nói mà phản kích lại hắn! (ke ke sùng me òi)
"Vương gia, mời trở về đi, đừng để cho Nhan thứ phi phải khổ sở và thương tâm, đến lúc truy cứu việc này chỉ sợ lại là lỗi của nô tì! Mặt khác, nô tì luôn ghi nhớ lời Vương gia dạy bảo, Nhan thứ phi mới là người Vương gia yêu thương thật lòng. Vì vậy Vương gia nhanh đi về cùng Nhan thứ phi linh nhục kết hợp đi!"(nice tỷ ờ nha) Sở Tiêu Lăng lí giải rõ ràng thông suốt.
Lưu Vân Lạc Kỳ bị phản kháng trán đang nổi lên gân xanh, hàm răng nghiến chặt.
Trên thực tế, trong lòng Sở Tiêu Lăng đang rất sợ hãi, nhưng bề ngoài nàng vẫn giả bộ trấn tĩnh, âm thầm cầu nguyện hắn mau rời đi.
Rốt cục, nàng thấy hắn bước xuống giường, sửa sang lại áo bào, giống như làn gió bước đi ra bên ngoài, trước đó còn xoay người lại, liếc nàng một cách hung ác khủng bố!
Trong phòng khôi phục lại sự yên tĩnh, Sở Tiêu Lăng thở dài nhẹ nhõm một hơi, ngồi xuống góc giường hồn vía chưa định thần lại. Thật lâu sau, nàng mới bước xuống giường, đi ra kiểm tra kỹ càng rồi đóng cửa lại.(ha ha cẩn thận chó sói)
Bởi vì vừa mới trải qua một hồi chấn động kịch liệt, dù đã nằm xuống nhưng tâm tình nàng vẫn không thể bình phục lại, nằm nhìn lên đỉnh màn một lúc sau cũng miễn cưỡng tiến vào mộng đẹp.
Tối hôm qua ngủ trễ, mà ngủ lại không được yên giấc, nên ngày hôm sau đến 9 giờ nàng mới rời khỏi giường, vừa rửa mặt chải đầu xong đã nghe mọi người nói lại rằng Nhan Hâm đến tìm.
"Nữ nhân kia thật sự là đáng tức giận mà. Tỷ vừa mới trở về nàng ta đã nhanh chóng đi đến phá rối!" Cầm nhi vừa giúp Sở Tiêu Lăng mặc quần áo, vừa bất bình nói:
"Tiêu Lăng tỷ, hay là tỷ giả bộ thân thể không được khoẻ không tiếp nàng!"
"Không được!" Sở Tiêu Lăng bình tĩnh nói. Nếu nàng không đoán sai, Nhan Hâm là vì tối hôm qua Lưu Vân Lạc Kỳ đến phòng của mình nên hôm nay mới đến đây gây khó dễ. Nếu mình tránh né không gặp ..., Nhan Hâm nhất định sẽ không bỏ qua, nói không chừng còn có thể mang đến phiền phức cho những người hầu hạ nàng.
Chờ Cầm nhi giúp mình gài cúc áo xong, nàng chậm rãi đứng dậy, cùng Cầm nhi rời khỏi ngủ phòng ra đến đại sảnh thì phát hiện nơi đó ngoài Nhan Hâm, còn có Phỉ Phỉ và các"nanh vuốt" khác.
Nhan Hâm chờ đợi lâu nên không còn bình tĩnh, vừa nhìn thấy Sở Tiêu Lăng xuất hiện, lập tức đứng dậy, giọng điệu không hề vui vẻ nói:
"Ta nói cho tỷ tỷ nghe, ngươi đừng quá lười biếng như vậy chứ, bây giờ mặt trời đã lên cao ngươi mới rời khỏi giường sao? Hay là do tối hôm qua vụng trộm làm việc gì nên mệt mỏi quá?"
Sở Tiêu Lăng không để ý tới nàng, chỉ liếc mắt một cái lập tức ngồi xuống một chiếc ghế dựa lớn, đồng thời không chút khách khí ngáp một cái. Thấy nàng ngáp liên tục, lại còn lơ mình đi, Nhan Hâm đã bị chọc tức, khuôn mặt diễm lệ quyến rũ đột nhiên biến sắc, hướng tới Lâm Phỉ Phỉ nháy mắt.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]