Chương trước
Chương sau
Vừa nói xong, ba người đang ngồi trên ghế sofa lập tức quay đầu!


Đến lúc này, bọn họ mới nhận ra Trương Minh Vũ đang đứng cạnh Hàn Thất Thất!


Cái này...


Tất cả mọi người đều sững sờ.



Một lúc sau, Hàn Thiên Hoa tức giận hét lên: "Vớ vẩn!"


Giọng ông vang như sấm rền! Bầu không khí trong phòng khách lập tức lạnh xuống!


Trương Minh Vũ không khỏi khiếp sợ!


Ông trùm thế giới ngầm quả nhiên không phải hư danh...


Anh thanh niên ngồi đối diện híp mắt, trên mặt lộ vẻ tức giận.


Còn Chu Cửu Yến hào hứng nhìn Trương Minh Vũ, dường như đang suy ngẫm gì đó.



Hàn Thất Thất không thèm quan tâm, cô kéo Trương Minh Vũ ngồi xuống ghế sofa.


Còn bá đạo nắm lấy tay Trương Minh Vũ!


Khóe miệng Trương Minh Vũ co giật, trong lòng thực sự cảm thấy bất lực.


Đây đâu phải là làm bia đỡ đạn, rõ ràng là đến đánh nhau mà.


Hàn Thiên Hoa híp mắt, lạnh lùng nói: "Tôi không quan tâm cậu là ai, nhà tôi có việc, mời cậu đi ra".


Trương Minh Vũ bất lực lắc đầu.


Nhưng Hàn Thất Thất lại chặn lời bố mình, kiêu ngạo nói: "Đi đâu ạ, con khó khăn lắm mới đưa được bạn trai đến đây, sao có thể nói đi là đi được!"


Nói xong cô liền kẹp lấy tay Trương Minh Vũ, tỏ vẻ không nỡ rời xa.


Hàn Thiên Hoa nghiến răng nghiến lợi, trong mắt lóe lên những tia rét lạnh!


Khí thế kinh khủng tỏa ra!


Nhưng anh thanh niên kia vẫn bình tĩnh mỉm cười nói: "Chú đừng giận, Thất Thất còn nhỏ, thích đùa cũng là chuyện bình thường".


Trương Minh Vũ nhướng mày.


Anh không khỏi kinh ngạc nhìn anh thanh niên này, anh thanh niên này đã tạo ra cho anh một định nghĩa mới về từ con nhà giàu.


Hàn Thiên Hoa trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng vẫn nhịn xuống.


Hàn Thất Thất cười nói: "Bố xem xem, Triệu Khoát đâu có để ý, không biết bố cứ xen vào làm gì".


Hàn Thiên Hoa nộ khí xung thiên!


Chu Cửu Yến khẽ nhắc: "Thất Thất!"


Hàn Thất Thất thè lười, cũng bắt đầu ngoan ngoãn.


Triệu Khoát cười dịu dàng nói: "Thất Thất, lâu rồi không gặp, em có nhớ anh không?"


Hàn Thất Thất không hề do dự đáp: "Không nhớ, ngày nào tôi cũng bận đi chơi với bạn trai, lấy đâu ra thời gian để nhớ anh".


Nói xong liền ngồi sát hơn vào Trương Minh Vũ.


Trương Minh Vũ mặc dù rất khó chịu, nhưng bây giờ chỉ có thể nhẫn nhịn.


Mắt Triệu Khoát lóe lên tia rét lạnh, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi, hắn cười nói: "Anh đây trông có vẻ lạ mặt, không biết anh đến từ nhà nào nhỉ?"


Lại là chiêu này...


Trương Minh Vũ mỉm cười đáp: "Tôi chẳng đến từ nhà nào cả, tôi vừa từ núi xuống".


Lời này vừa dứt, sắc mặt Triệu Khoát lập tức dãn ra.


Một tên sống trong núi mà cũng dám cạnh tranh với mình à?


Triệu Khoát mặt không đổi sắc, tiếp tục hỏi: "Anh làm ở đâu vậy?"


Trương Minh Vũ cạn lời.

Ban nãy còn tưởng hắn khác biệt, nhưng không ngờ... cũng chỉ cá mè một lứa.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.