Chương trước
Chương sau
Tuy anh đã chuẩn bị tinh thần từ trước nhưng vẫn không ngờ ông cụ Lâm lại tin tưởng mình tới mức này.
Tại sao vậy?
Trương Minh Vũ lắc đầu cười: “Không cần đâu. Nhà họ Lâm lớn quá, cháu không quản lý nổi. Cháu vẫn còn phải luyện tập nhiều. Cứ để cháu từ từ trưởng thành thôi ạ”.
“Hả?”
Ông cụ Lâm hơi nhíu mày, ánh mắt loé lên vẻ kinh ngạc.
Đến cả nhà họ Lâm… cũng không khiến Trương Minh Vũ rung động sao?
Ông cụ im lặng một hồi rồi hỏi tiếp: “Cháu định luyện tập kiểu gì?”
Trương Minh Vũ cười đáp: “Cháu có một cái khách sạn, có thể phát triển nó trước đã, từ từ khắc quen”.
Khách sạn…
Ông cụ Lâm cảm thấy rất bất lực.
Một cái khách sạn thì có thể phát triển được tới mức nào?

Nhưng ông cụ cũng không muốn đả kích lòng tin của anh, đành gật đầu nói: “Cũng được. Nhưng mà thời gian gấp gáp, cháu phải phát triển nhanh lên”.
Câu nói này cũng thầm nhắc nhở Trương Minh Vũ.
Anh gật đầu đáp: “Ông yên tâm. Dù sao đây cũng là di nguyện của sư phụ, chắc chắn cháu sẽ nỗ lực hết mình”.
Ông cụ Lâm nhìn anh đầy tán thưởng: “Cháu cần gì cứ nói với ông. Tuy hiện giờ nhà họ Lâm không còn được như xưa nhưng ông vẫn còn mối quan hệ”.
Anh thầm cảm thấy nghi ngờ.
Tại sao ông cụ Lâm vừa có năng lực lại có cả quan hệ mà nhà họ Lâm vẫn sa cơ tới mức này?
Anh do dự một lúc rồi đứng dậy cười nói: “Nếu không còn chuyện gì nữa thì cháu xin phép về trước. Cháu có thể tạm thời không ly hôn, nhưng nhà họ Lâm vẫn cần ông quản lý”.
Ông cụ Lâm gật đầu đồng ý: “Được”.
Anh đã nói xong kế hoạch của mình, dứt khoát quay lưng rời đi.
Ông cụ Lâm lặng lẽ nhìn theo bóng lưng anh đến khi khuất hẳn.

“Cháu cũng giống ông ấy phết, nhưng mà… cháu nghĩ chuyện này quá đơn giản rồi”.
Ông cụ Lâm nhẹ giọng lẩm bẩm.
Một tiếng thở dài khiến ông cụ như già thêm chục tuổi.
Sau khi rời khỏi biệt thự, Trương Minh Vũ đi thẳng ra ngoài cổng.
Anh mới đi được vài bước đã trông thấy người nhà họ Lâm vẫn đang ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ.
Sự xuất hiện của anh tức thì thu hút ánh nhìn của tất cả bọn họ.
Ai nấy đều nhìn anh bằng ánh mắt phức tạp xen lẫn mờ mịt.
Trương Minh Vũ không thèm chớp mắt, đi xuyên qua đám người về phía cổng biệt thự.
Lâm Kiều Hân chăm chú dõi theo bóng lưng của anh! Nhưng đến tận khi rời đi, anh vẫn không hề nhìn cô lấy một lần!
Anh ngoại tình mà còn ngạo nghễ hùng hồn như vậy sao?
Lâm Kiều Hân tức tới nghiến răng nghiến lợi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.