Khoé miệng Trịnh Quốc Nguyên lại co quắp thêm lần nữa!
Giám đốc run rẩy đi tới bên cạnh thì thầm vào tai ông ta.
Bấy giờ, ông ta mới tỉnh ngộ, vội vàng tươi cười lấy lòng: “À à! Được rồi, xe là tại bọn họ tông hỏng! Hôm nay bọn họ không bồi thường cho chúng ta… năm trăm nghìn thì không được thả bọn họ đi!”
“Dù sao chỗ chúng ta cũng chỉ là hạng làm ăn nhỏ, sao có thể không bồi thường được?”
Nói rồi ông ta còn nhỏ giọng hỏi anh một câu: “Cậu Minh Vũ thấy tôi nói vậy được chưa?”
Mặc dù ông ta đã có ý hạ giọng xuống nhưng mọi người đều đang đổ dồn ánh mắt về phía ông ta, làm gì có ai không nghe thấy được?
Anh bật cười đáp: “Được rồi, tôi cũng không còn cách nào khác. Vậy chúng tôi đi trước đây”.
Trịnh Quốc Nguyên vội vàng cúi đầu: “Cậu đi thong thả!”
Anh dứt khoát dẫn theo Lâm Diểu vẫn đang chìm trong mờ mịt đi vào trong xe.
Cô gái tóc xanh trố mắt nhìn theo, lòng hối hận muốn chết!
“Lâm Diểu… Lâm Diểu! Mình xin cậu đấy Lâm Diểu!”
Mặc kệ cô ta gào thét thế nào, Trương Minh Vũ cũng chẳng thèm phản ứng lại, ngồi vào xe đi thẳng.
Long Tam lái xe nghênh ngang rời đi.
Trịnh Quốc Nguyên thầm thở phào nhẹ nhõm, dời mắt lên mấy người cô gái tóc xanh.
Ông ta đang phải nhịn một bụng lửa giận không có chỗ xả đây!
Cô gái tóc xanh hoảng loạn hét lên: “Các ông… tôi không bồi thường đâu. Các ông làm vậy là lừa đảo! Các ông ăn vạ!”
Trịnh Quốc Nguyên cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-nguoi-chi-gai-cuc-pham-cua-toi/1011572/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.