“Anh…”
Tiểu Lý trợn tròn mắt, ánh mắt tràn đầy lửa giận.
Trương Minh Vũ ngó lơ cô ta, bật cười bảo: “Nếu tôi mua được thì anh sẽ thế nào?”
“Ha ha ha! Anh mua được? Người anh em à… Phụt ha ha ha!”
Vương Tài cố nhịn cười nhưng nhịn không nổi, hài hước nói: “Nếu anh mua được nó, hôm nay anh muốn mua bao nhiêu bộ trong cửa hàng này, tôi sẽ mua hết cho… ha ha ha!”
Hắn ta chưa kịp nói hết câu đã không kìm được cười sặc sụa.
Xung quanh có thêm nhiều người tới vây xem. Thấy thế, chỉ mình Lâm Kiều Hân sa sầm mặt, trong lòng vô cùng lo lắng.
Trương Minh Vũ cười lạnh một tiếng: “Được, cứ quyết định như vậy đi”.
Nói rồi anh ung dung lấy chiếc thẻ ngân hàng Tô Mang đưa ra.
“Người đẹp, quẹt thẻ đi”.
Anh kẹp thẻ giữa hai ngón tay giơ ra đằng sau, bình thản nói.
Nhân viên bán hàng sau lưng anh sững sờ trong giây lát rồi vội vàng nhận lấy tấm thẻ, tươi cười nói: “Xin anh chờ chút”.
Vẻ mặt mọi người càng thêm chế giễu.
Tiểu Lý không nhịn được cất tiếng nói: “Đúng là còn trẻ, người ta nói gì tin nấy! Chẳng lẽ cô chưa gặp loại nhà quê chuyên tới đây làm màu à? Còn dám quẹt loại thẻ này nữa!”
Dứt lời, cô ta ung dung khoanh tay trước ngực, nhếch mép cười lạnh.
Nhà quê?
Con mẹ nó lại là nhà quê!
Hai chữ nhà quê này khiến Trương Minh Vũ nổi giận đùng đùng.
Hôm nay thế nào cũng phải cho cô biết nhà quê lợi hại thế nào!
Vương Tài cũng cố nén cười chờ đợi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-nguoi-chi-gai-cuc-pham-cua-toi/1011533/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.