Chương trước
Chương sau
Nhưng Tần Lục lại ghì chặt đôi vai của cô ta, không cho cô tiến đến gần, đôi mắt mơ mơ màng màng nhìn thẳng vào cô ta. Thân người của Lương Tiểu Vân cứng lại, nhưng lại nhanh chóng được nới lỏng ra, mỉm cười dịu dàng với hắn: ''Tần Lục..."

Tần Lục ngơ ngác nhìn người trước mặt mình, tầm nhìn có chút mờ ảo, nhưng vẫn mập mờ nhìn thấy người phía trước mặt hắn, chính là Yến Lạc.

''Yến Lạc, cô đã trở về rồi ư..."

Tầm nhìn của Tần Lục dần dần trở nên mơ hồ, hắn thò tay ra sờ vào khuôn mặt người trước mặt

''Tôi biết, cô sẽ không chết đâu, bọn chúng đều đang lừa dối tôi…"

Trong mắt của Lương Tiểu Vân lướt qua một chút không cam tâm và nham hiểm. Tại sao? Rõ ràng Yến Lạc đã chết rồi, nhưng tại sao anh lại cứ không thể nào quên được cô ta? Tần Lục, rốt cuộc em có vị trí nào trong tim anh? Không sao, không sao cả, chỉ cần thành công trong đêm nay, vậy thì hắn sẽ không còn lí do nào để thờ ơ với cô.

Cô ta sẽ khiến hắn yêu thương cô ta thêm lần nữa giống như lúc trước vậy. Lương Tiểu Vân cố gắng khiến tâm trạng của mình bình tĩnh trở lại, sau đó lại đeo chiếc mặt nạ dịu dàng lên:

"Em đã về rồi…"

Thế nhưng một giây sau, Tần Lục lại ghì chặt đôi vai của cô một cách mạnh bạo!

"Yến Lạc, sao cô lại nhẫn tâm như vậy?"

Đôi mắt Tần Lục ửng đỏ lên, trông có vẻ uất ức một cách kỳ lạ



"Tôi còn chưa ly hôn với cô! Tôi còn chưa chán bỏ cô, cô vẫn là món đồ chơi của tôi, tôi nói cho cô biết, nếu cô đã trở về rồi thì đừng hòng thoát khỏi tôi!"

Nụ cười trên mặt của Lương Tiểu Vân dần dần cứng đơ ra, dù cho sức lực của Tần Lục đang ghì chặt đôi vai ấy có lớn lao cỡ nào đi nữa thì cô dường như vẫn không hề cảm nhận được.

Tần Lục dần dần muốn ôm lấy cô, nhưng lúc ngửi được mùi hương trên cơ thể cô liền nhíu mày lại, đầu óc đột tỉnh. táo hẳn ra, hắn đẩy mạnh Lương Tiểu Vân ra ngoài, nhìn cô bằng sắc mặt tỉnh táo: "Vân Vân ư?"

Lương Tiểu Vân cứ nhìn hắn như vậy, trong ánh mắt cô chợt hiện lên sự ấm ức, nước mắt tuôn rơi. Tần Lục nhìn bộ dạng ấm ức của cô, liền thầm mắng chửi bản thân mình là súc sinh, nhưng nhìn thấy đống quần áo ngay ngắn của cô, cũng thầm cảm thấy yên tâm, hắn dụi đôi chân mày lại:

"Xin lỗi em Vân Vân, anh lúc nãy anh không được tỉnh táo, nếu đã mạo phạm đến em, thì em cũng đừng nổi giận…"

Nói xong, hắn liền lảo đảo đứng dậy: "Anh, anh về phòng đây, có gì thì ngày mai hãy nói, ngày mai anh nhất định sẽ xin em tha thứ một cách đàng hoàng…"

Nói xong, hắn liền một thân một mình đi lên lầu. Lương Tiểu Vân ngồi trên xe lăn ngắm nhìn tấm lưng đang rời xa của hắn, cô nắm chặt lấy tay vịn xe lăn, đến nỗi khớp tay cũng trắng bệch lên.

Yến Lạc! Nếu không phải cô ta đã chết rồi, thì cô tuyệt đối sẽ không buông tha cho cô ta! Thế nhưng…dù sao bây giờ Yến Lạc cũng đã chết rồi, cô còn có thể tính sổ với ai được nữa?

Lương Tiểu Vân tự giận chính bản thân mình, cô nhìn vào những cái chai trải đầy trên sàn, chịu không nổi cầm lấy chai rượu còn chưa uống xong kia, đồ rượu nuốt trọn vô cổ họng.



Tống Mỹ Linh đã vui mừng suốt ba ngày sau khi biết được tin Yến Lạc đã chết. Con tiện nhân chướng mắt này cuối cùng cũng đã chết rồi! Chỉ có như vậy, thì Tiêu Vương ca ca chắc sẽ thuộc về một mình cô rồi đúng không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.