Lần bỏ trốn này thật vô cùng thuận lợi. Nhưng khi ngồi trên xe, Yến Lạc cứ nghĩ về người phụ nữ máu me đầm đìa đó. Trong lòng vô cùng buồn bã. Nhưng trên bàn tay của cô lại bị hơi ấm phủ lên, là bàn tay của Tiêu Vương đang nắm lấy tay cô....
Yến Lạc muốn bỏ ra, nhưng Tiêu Vương lại càng nắm chặt hơn nữa: ''Em giận anh sao?"
"Chỉ là, em cảm thấy...buồn vô cùng.'' Yến Lạc than thở nói.
''Nếu có thể dùng một người đã chết để cứu lấy mạnh của một người còn sống, anh nghĩ cô ấy cũng sẽ không oán trách em đâu."
Tiêu Vương nói: Liệu em có cảm thấy anh tàn nhẫn không?"
Yến Lạc thở dài một hơi, không biết nên nói gì. Tiêu Vương nói: ''Vậy thì em càng phải sống tốt hơn nữa, đừng lãng phí sự hy sinh của cô ấy."
Yến Lạc cúi mặt xuống: ''Em sẽ cố gắng."
Hai người từ từ rời khỏi đất nước này. Và phía bên kia của bệnh viện, người phụ nữ ấy vốn dĩ đã máu me đầy mình, không rõ mặt mũi, dù cho có cứu cũng không thể nào cứu sống được, Lương Tiểu Vân chắc chắn sẽ cho rằng Yến Lạc đã chết rồi.
Lương Tiểu Vân đẩy chiếc xe lăn tới bên. Người phụ nữ đó, thò tay giở chiếc khăn trắng đang phủ trên đó ra. Nhìn vào người phụ nữ không rõ mặt mũi đó, Lương Tiểu Vân cuối cùng cũng không kiềm chế được nữa cười to lên.
——
Tiêu Vương và Yến Lạc đã trốn ra nước ngoài ẩn cư, sống một cuộc sống bình yên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-nay-anh-van-yeu-em/2612922/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.