Chương trước
Chương sau
“Anh lại đến để làm gì?” Yến Lạc ngước đầu nhìn Tần Lục, đột cảm thấy có chút kỳ lạ. Tần Lục của hôm nay rất lạ. Xuất hiện rất nhiều cảm giác xa lạ.

Tần Lục mỉm cười nâng cái túi trong tay lên: ''Anh đến để đưa bữa sáng cho em!"

“Ừ! Ăn no để làm thịt cho dễ chứ gì?” Yến Lạc gật đầu.

''Được, dù sao đi nữa thì cũng phải làm con ma no mới được."

''Không được nói chữ đó!" Tần Lục vừa bày bữa sáng ra vừa nói.

''Em nhất định sẽ khỏe mạnh dồi dào, sống lâu trăm tuổi!"

Yến Lạc đột nhiên bị mắc nghẹn, có chút không nói nên lời nhìn hắn: “Không phải anh vô cùng mong muốn tôi chết sớm sao?”

Tần Lục lắc đầu: “Không, tuyệt đối không có!”

Yến Lạc nhíu mày lại. Tần Lục của hôm nay thật bất bình thường, đặc biệt quái lạ. Bình thường nếu cô cãi lời với hắn, làm trái ý hắn, thì chắc cô đã sớm bị hắn һàпһ һạ vô cùng đau khổ rồi. Nhưng hôm nay hắn lại quan tâm đến cô, vả lại còn đem bữa sáng cho cô nữa ư?

Mặt trời mọc từ phía tây rồi ư? Hay là hắn lại nghĩ ra chiêu trò mới gì đó để һàпһ һạ người khác?

Yến Lạc nhìn hắn một cách cảnh giác: “Anh đem đi chỗ khác đi, tôi không ăn bữa sáng của anh đâu”

“Không có độc đâu, em yên tâm đi!” Tần Lục nhanh chóng giải thích.

“Dù vậy cũng không ăn, ai biết được sau đó anh bắt tôi phải trả giá gì!” Yến Lạc lạnh lùng cười nói.

“ Lấy ra ”

Tần Lục nhìn thấy sự mỉa mai và cảnh giác trong mắt cô, tim hắn càng đau thắt lại hơn nữa. Thì ra mùi vị bị người khác hiểu lầm lại khó chịu như vậy. Lúc ấy, việc từ chối cô ấy bình thường như việc ăn ngủ mỗi ngày của hắn, vả lại hắn còn dùng những lời lẽ và hành động ác độc công kích cô, thì trái tim của cô ấy phải đau khổ biết bao.



Dù cho có từ chối cô, thì cô cũng là một bộ dạng rất dịu dàng, ngay đến một câu nói quá đáng cũng chưa hề thốt ra.

Tần Lục cố gắng khuyên bảo: ''Ít nhiều gì cũng nên ăn chút đi mà, đây chỉ là bữa sáng thôi, không có độc, cũng không có bất cứ điều kiện kèm theo nào cả?"

Yến Lạc cười lạnh lùng: “Anh cảm thấy tôi có còn tin tưởng anh nữa không?”

Tần Lục đột im lặng hẳn, một lúc sau mới nói: “Em sẽ tin mà!”

“Chúc mừng anh, giấc mơ ban ngày này mơ quá thành công!”

Hạ Vũ Yên nói.

“Đi đi, đi đi, đi đi, đừng có ở đây cản trở tôi xem tivi nữa?” Nếu là lúc trước, thì Yến Lạc nhất định sẽ yếu ớt không thốt nên lời, để mặc hắn nói gì thì cô sẽ làm theo. Bây giờ cô hoàn toàn là một bộ dạng không sợ trời không sợ đất, có gì không thoải mái cô liền trực tiếp nói ra.

Tần Lục khi nhìn thấy khuôn mặt sinh động của cô, hắn cười rất vui vẻ. Cuối cùng cũng không phải là bộ dạng đờ đẫn trầm trọng kia nữa rồi.

Yến Lạc có chút nói không nên lời khi nhìn người đàn ông cười toe toét trước mặt kia: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Tôi không muốn chơi trò trẻ con này với anh nữa đâu, tôi đã chịu không nổi tính cách nắng mưa thất thường của anh rồi?”

Tần Lục lại cười tiếp: ''Ừ, anh sẽ sửa?"

Yến Lạc kinh ngạc nhìn người đàn ông kế bên mình. Lúc nãy cô vừa nghe thấy gì? Hắn nói hắn sẽ sửa ư?

“Anh bị khùng điên gì vậy?” Yến Lạc nhịn không được nói.

Chỉ là đột nhiên cô cũng không hề sợ hắn nữa, không biết có phải bởi vì thật sự đã nhìn thấu hết tất cả mọi việc hay không, hay là mấy ngày nay hắn không làm gì cả nên mới khiến cô buông thả hằn ra.

''Anh không có điên, anh chỉ là…"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.