11.
Tùng Vân cãi nhau một trận với Nghiêm Trọng Minh, cậu giả vờ như chưa có chuyện gì mà đi đón Nghiêm Thanh về, đón Nghiêm Thanh về xong, cậu trốn ở trên giường khóc không thành tiếng.
Cậu hận vì bản thân mình là một Omega, nếu không thì cậu đã có thể tự mình lên chiến trường, cậu sẽ không cần phải ký thác hết tất cả những hy vọng, những ước ước mơ của cậu lên người khác.
“Ba ơi sao ba lại khóc?” Tùng Vân khóc đến run rẩy, cửa đột nhiên bị mở ra, Nghiêm Thanh ôm gối ôm, dụi dụi mắt đi vào.
“Ba xin lỗi.” Tùng Vân vội lau nước mắt, cậu không muốn Nghiêm Thanh nhìn thấy cảnh này, cũng không muốn để con biết cha và ba nó có bất hoà.
“Ba đừng khóc, cha đâu rồi, con vừa mơ thấy ác mộng, con muốn ngủ với cha và ba” Nghiêm Thanh nhìn Tùng Vân, tấm thân bé nhỏ được Tùng Vân ôm vào trong lòng.
“Cha con đi ra ngoài rồi, ba với cha có chút mâu thuẫn.” Tùng Vân nói.
“Dạ, ba đừng khóc, mai cha về con sẽ nói cha xin lỗi ba.” Mấy lời của Nghiêm Thanh làm tâm trạng của Tùng Vân trở nên tốt hơn, cậu xoa xoa cái đầu nhỏ của con, khỏng biết trong đầu đứa nhỏ này đang suy nghĩ điều gì.
Nghiêm Trọng Minh không cần phải xin lỗi cậu, mà là cậu cũng phải xin lỗi Nghiêm Trọng Minh. Khi vừa biết được chuyện Nghiêm Trọng Minh đang giấu cậu, cậu quá tức giận nên mới nói không yêu anh.
Lúc trước khi chủ động tìm đến anh, cả lúc gặp lại anh, cậu thật sự không có tình cảm gì đối với anh. Lúc trước là do nhìn trúng các công trạng, diện mạo tuổi trẻ anh tuấn của anh, chỉ nhìn thoáng qua ảnh thì cậu quyết định chọn anh. Sau đó cũng vì mối liên hệ giữa Omega và Alpha, cậu muốn cho Nghiêm Thanh một gia đình hoàn chỉnh.
Nghiêm Trọng Minh luôn yêu chiều cậu, dịu dàng, săn sóc cho cậu. Tùng Vân cho dù có vô tình cũng không phải không biết cảm động, huống chi, cậu cũng không phải là một Omega lạnh lùng, mà còn là một Omega có nội tâm nhạy cảm và tinh tế.
Nhưng nói đến chuyện quan điểm, cậu vẫn không muốn thỏa hiệp.
12.
Nghiêm Trọng Minh vẫn chưa trở về, trong lòng anh nghĩ đến quá nhiều chuyện, anh lại rơi vào ngõ cụt, chẳng thể ăn nổi cái gì, chỉ sau vài ngày mà anh gầy hẳn đi, từ thể chất đến tinh thần anh chẳng cảm thấy được bình yên.
Anh gọi điện cho bác sĩ tâm lý. Bác sĩ tâm lý là do quốc gia hỗ trợ cho những binh lính xuất ngũ, nếu như cảm thấy cần thì có thể đề đơn yêu cầu, mỗi tuần đi trị liệu một lần.
Hiện tại vẫn chưa đến ngày đi gặp bác sĩ như thường lệ, nhưng gần đây tinh thần anh rất tệ, sau khi kết hôn với Tùng Vân anh rất ít khi gặp ác mộng, nhưng mấy ngày nay những cơn ác mộng ấy lại càng tồi tệ hơn, tất cả những điều kinh khủng trước kia đều trở lại.
Sau khi kết hôn, tình trạng của anh đã khá hơn, bác sĩ tâm lý cũng nói tình yêu là liều thuốc tốt, nhưng bây giờ anh đã ngưng thuốc nên bị phản tác dụng.
Nhưng mà bác sĩ tâm lý cũng không có thời gian, sau này khi có thời gian rảnh sẽ nói chuyện với Nghiêm Trọng Minh sau, Nghiêm Trọng Minh cũng không đành ép buộc người ta, cúp điện thoại, lúc này điện thoại lại có một cuộc gọi khác đến.
“Chú Lý.” Nghiêm Trọng Minh cố gắng trấn tĩnh mình.
“Chú nghe nói hai đứa cãi nhau, con có rảnh không, hai chú cháu mình gặp nhau nói chuyện đi.”
13.
Nghiêm Trọng Minh gặp nhau Lý Băng ở công viên, lúc này trời đã nhá nhem tối, xung quanh cũng chẳng có mấy ai, gió xào xạc thổi, mang theo chút lạnh lẽo.
“Mẹ Tùng Vân mất khi thằng bé còn rất nhỏ, về sau chỉ có một mình cha thằng bé nuôi nâng nó.” Lý Băng nói, Nghiêm Trọng Minh yên lặng lắng nghe.
“Chú không phải nói chuyện này ra để con bao dung chăm sóc cho nó, nhưng là bạn đời của nó, chú hy vọng con có thể giúp nó.” Nghe Lý Băng nói như vậy, trong bóng tối mông lung, Nghiêm Trọng Minh đột nhiên quay đầu nhìn Lý Băng.
“Chú và cha nó từng là đồng đội, nhưng bởi vì bị thương mà chú đã giải ngũ, cha nó vẫn luôn cống hiến cho quân đội. Ông ấy là người ủng hộ cho tổng thống, ủng hộ cho chủ nghĩa chiến tranh cực đoan, nên từ nhỏ Tùng Vân đã được ông ấy giáo dục theo cách như vậy, thời niên thiếu còn bị ảnh hưởng trước những lời tuyên truyền của quốc gia, cho nên thằng bé mới trở thành người như bây giờ.”
“Tùng Vân rất tốt.” Nghiêm Trọng Minh vẫn giữ gìn cho cậu một câu.
Lý Băng mỉm cười.
“Tùng Vân là một đứa nhỏ ngoan, trước đây chú với dì cứ luôn lo Tùng Vân sẽ nuôi nấng Nghiêm Thanh như cách mà cha nó đã nuôi nấng nó. Nhưng thằng bé đã không làm vậy, Nghiêm Thanh cũng là một đứa nhỏ ngoan.”
“So với cha mình thì thằng bé còn cố chấp hơn, lại còn thông minh như mẹ nó, cho nên chú với dì cũng chưa có cách nào thuyết phục được nó, thằng bé luôn giữ chính kiến của mình. Trước đây khi chú xuất ngũ trờ về cũng phải gặp bác sĩ tâm lý một thời gian rất dài, chiến tranh là ác ma, chúng ta là nước chủ động phát động chiến tranh, lại còn là nước thua trận, càng nghĩ như vậy, chú càng căm ghét chiến tranh.”
“Con cũng đang phải gặp bác sĩ tâm lý.” Nghiêm Trọng Minh trả lời.
“Chú cũng đã từng nói chuyện về chiến tranh cho thằng bé, những người dân vô tội đã phải khốn khổ thế nào, chú kể cho nó nghe chuyện chú bị ép phải giết một đứa nhỏ, cha mẹ đứa nhỏ đó đã đau đớn cỡ nào. Lúc đó thằng bé rất cảm động, hẳn là đã nghĩ đến Nghiêm Thanh, nhưng cuối cùng lại chẳng làm nó dao động.” Lý Băng nói, “Chú chẳng thể khuyên thằng bé nổi, những đau đớn mà chiến tranh mang đến nó cũng cảm nhận được, cha nó hy sinh trên chiến trường, vậy mà thằng bé lại quyên góp gần hết số tiền bồi thường lại cho chính phủ.”
“Chú thấy nó cũng rất quan tâm đến con, nếu không đứa nhỏ đó đã chẳng đau khổ đến thế. Cho nên chú có một yêu cầu quá đáng, chú mong con giúp thằng bé, đừng để nó tiếp tục sống như vậy nữa.”
“Chuyện này cũng hơi khó khăn, nếu con không muốn mà nói thì hai đứa cứ ly hôn, việc đánh dấu có thể được loại bỏ nhờ phẫu thuật, hai đứa đều có thể bắt đầu lại một cuộc đời mới.”
Nghe Lý Băng nói thế, Nghiêm Trọng Minh đột nhiên cảm thấy uất nghẹn, đôi mắt anh có chút ướt, thân là một Alpha vậy mà giờ lại muốn khóc một trận trước mặt một Alpha khác.
Nhưng cuối cùng anh vẫn có thể đè cảm xúc ấy xuống được.
“Con sẽ cố gắng, nếu như cuối cùng mà mọi chuyện tệ đi, con sẽ rời khỏi em ấy.”
14.
Nhờ có sự khuyên bảo của Lý Băng, Nghiêm Trọng Minh và Tùng Vân tạm thời cũng làm hoà, Nghiêm Trọng Minh về nhà, Tùng Vân đứng ở cửa nhìn thấy anh, đột nhiên cậu bị Nghiêm Trọng Minh bế lên.
“Anh làm gì đấy, buông tôi ra!” Tùng Vân nhìn thấy anh thì lại tức giận, lại bị Nghiêm Trọng Minh ôm thật chặt, mặt vùi vào cổ cậu, pheromone của Alpha khiến cho Omega vốn đang bướng bĩnh cũng chậm rãi mềm nhũn ra, cơ thể dần nóng lên.
“Anh không nói cho em sự thật, em cũng nói dối anh, vậy chúng ta huề nhau.” Nghiêm Trọng Minh mỉm cười nhìn cậu, hôn mấy cái lên lên và mắt cậu.
“Tôi nói dối anh cái gì.” Cơ thể Tùng Vân đã mềm đi, thiên tính bên trong dã bị khuất phục trước dục vọng đang chi phối cơ thể cậu, nhưng cậu vẫn còn giữ được một tia lý trí.
“Em cũng yêu anh.”
Tùng Vân đột nhiên cảm thấy sau khi Nghiêm Trọng Minh rời đi rồi trở về, anh đã thay đổi đôi chút, trước đây anh vẫn luôn dịu dàng cẩn thận, bây giờ lại có chút táo bạo.
“Ngày mai anh có hẹn đi ăn với thầy của mình, em cũng đi chung đi, dẫn theo Nghiêm Thanh nữa.”
15.
Buổi tối, sau khi tắm xong Nghiêm Trọng Minh ôm lấy Tùng Vân, Tùng Vân bị hành động của anh làm cho rất khó chịu. Một mặt cậu rất kháng cự anh, nhưng một mặt khác lại không thể không khuất phục trước anh.
Một mối quan hệ dù trong trong sáng thuần tuý đến đâu, nếu thêm tình yêu, nếu thêm dục vọng, nó sẽ trở nên khác với ban đầu.
Cho dù không ở trong kỳ phát tình, Tùng Vân vẫn rất quyến rũ yêu kiều, lúc thúc mạnh vào bên trong, Nghiêm Trọng Minh có thể nghe được tiếng nức nở mà cậu ấy cố kiềm nén. Trong lúc làm tình, Nghiêm Trọng Minh nói rất nhiều lời ngọt ngào, Tùng Vân dù có đang có mất hết lý trí, nhưng tất cả những lời anh nói cậu vẫn nghe thấy, lúc cao trào cậu cũng không chịu được mà ôm cổ Nghiêm Trọng Minh, nói với anh cậu yêu anh.
Dù đang trong tình trạng như vầy nhưng vẫn có thể sống cùng cậu thật là hạnh phúc.
Tắm rửa sạch sẽ cho Tùng Vân xong, Nghiêm Trọng Minh cũng đi ngủ. Rất nhanh sau anh cũng đã ngủ sâu, không hề biết rằng trong bóng tối Tùng Vân đã mở mắt, cậu nhìn Nghiêm Trọng Minh.
Về quan điểm của mình, Tùng Vân cũng từng có dao động, cậu là một người trưởng thành lý trí, không phải một đứa trẻ hoàn toàn không biết nên làm gì mà chỉ sống trong cái lồng do người khác tạo nên.
Khi cậu nhìn thấy danh sách tử vong được chính phủ cẩn thận đưa đến, khi cậu biết nước Cộng hoà đã bại trận, khi cậu biết cha mình đã hy sinh trên chiến trường, cậu đã từng nghĩ, cậu có sai không, những chuyện thế này có đúng đắn không.
Nhưng mà tự cổ chí kim, từ trong một cái tinh cầu đã chia năm xẻ bảy, cho tới một quốc gia có vô số hành tinh thuộc địa, những gì con người đang có càng ngày càng nhiều, nhưng chiến tranh vẫn chưa từng dừng lại.
Các quốc gia khác tranh giành lãnh thổ, tranh đoạt tài nguyên, hiện giờ bản đồ tinh tế đã hoàn toàn khác trăm năm trước. Nền văn minh của con người phát triển càng lúc càng nhanh, nhưng mà khi nó cần tàn nhẫn, nó vẫn trở nên rất tàn nhẫn.
Nước Cộng hoà vĩnh viễn không bao giờ chịu an phận ngồi yên trong một góc, không chủ động đánh giặc thì giặc cũng tìm đến cửa. Không mở rộng lãnh thổ, không nâng cao thực lực, một ngày nào đó nước Cộng hoà sẽ bị các quốc giá khác nhắm đến.
Nếu đi đến kết quả này, chi bằng chủ động xuất kích.
Tùng Vân hôn lên môi Nghiêm Trọng Minh, cậu cũng hiểu vì sao Nghiêm Trọng Minh lại không muốn đến tiền tuyến, nhưng nếu là tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, vậy thì nước Cộng hoà sẽ đi về đâu?
16.
Trước khi tòng quân, Nghiêm Trọng Minh đã từng rất thích quân đội, thích các loại vũ khí cơ giới, nếu anh thật sự đi học đại học, có lẽ anh cũng sẽ chọn cùng chuyên ngành với Tùng Vân.
Nhưng bây giờ anh nộp đơn học môn lịch sử học, trường học xếp cho anh một vị giáo sư, cũng là một trong những vị giáo sư lịch sử giỏi nhất trong trường, giáo sư Tề.
Hôm nay anh và Tùng Vân, còn mang theo Nghiêm Thanh, đi ăn cùng gia đình của thầy Tề. Thầy Tề là Beta, vợ thầy cũng là beta, hai người không có con, nhưng tình cảm vẫn rất mặn nồng
Năm người ngồi quanh chiếc bàn, các món ăn cũng đã được bưng lên, Tùng Vân gắp chút đồ ăn đặt vào đĩa Nghiêm Thanh, Nghiêm Thanh thưa hỏi người lớn xong, liền cúi đầu ăn đồ ăn của mình.
Vợ thầy Tề tên là Từ Duyệt, là một giảng viên có tiếng trong một ngôi trường khác gần Học viện Công nghệ, là giảng viên tâm lý học. Bà và thầy Tề đều là những người nhẹ nhàng và nhiệt tình, mọi người nói chuyện với nhau rất thoải mái, cũng rất vui vẻ.
Sau khi dùng bũa xong, hai bên gia đùnh đều cho nhau số liên lạc.
Về sau Tùng Vân biết Từ Duyệt là một người theo chủ nghĩa phản chiến, đã từng đề đơn kháng nghị chiến tranh nhưng không có kết quả. Từ Duyệt thường xuyên nói một vài chuyện với cậu, trong lòng Tùng Vân có chút kháng cự, nhưng Từ Duyệt đã có nghiên cứu sâu và kỹ càng về tâm lý, vẫn có thể thuyết phục được Tùng Vân.
17.
“Chiến tranh là không thể tránh khỏi, chính trị đã bị những kẻ có dã tâm thao túng.” Từ Duyệt cùng Tùng Vân đi ra ngoài, Nghiêm Thanh đã chạy đi chơi, cho nên chỉ còn lại hai người lớn.
“Sự ổn định của quốc gia bây giờ cũng là những người có tham vọng ấy ban cho.” Tùng Vân cười nói, cậu nhìn Từ Duyệt, Từ Duyệt gật đầu.
“Ở quốc gia dân chủ, chính phủ thu thuế và sử dụng tiền thuế đó để quản lý quốc gia, duy trì trật tự công cộng, tuy rằng không thể phủ nhận công lao của chính phủ, nhưng mà để khen, thì cũng hơi khó.”
“Trước đây Trọng Minh cũng nói với cô chuyện hai đứa có mâu thuẫn, cô hiểu suy nghĩ của con, chí hướng của con không làm hại bất kỳ ai, trừ Trọng Minh.”
“Càng yêu, càng không thể chịu đựng được chuyện anh ấy có quan điểm trái ngược mình.” Tùng Vân nhíu mi, nhìn Từ Duyệt, “Con vẫn luôn xem anh ấy là người mình luôn tôn thờ.”
“Sự tôn thờ đó không thể kéo dài mãi được.” Từ Duyệt nói, “Hai người sống cùng nhau cần có sự bình đẳng, xem nhau như những người yêu ngang hàng, quan tâm lẫn nhau, bao dung, thông cảm cho nhau. Trọng Minh là Alpha, cũng có chút tật xấu mà mọi Alpha đều có, cậu ấy sẽ không thể hiện khía cạnh yếu đuối bất lực của mình.”
18.
Tùng Vân học nghiên cứu, phần lớn thời gian đều đi nghiên cứu với giảng viên hướng dẫn. Cậu không giỏi phần viết, nếu như là ở nhiều năm trước bài của cậu nhất định sẽ có nhiều thiếu sót. Nhưng dựa theo quy định hiện giờ, chỉ cần đưa ra sản phẩm của mình, bất kể hình thức nào cũng được.
Cậu là một người nghiên cứu khoa học kỹ thuật thuần tuý, cũng không cần viết mấy cái luận văn dài dòng, thành quả cuối cùng sẽ được giảng viên hướng dẫn đánh giả, chủ yếu căn cứ những nghiên cứu mà cậu đã thực hiện.
Nghiên cứu gần đây của cậu đang có một kết quả rất bất ngờ, mỗi ngày Tùng Vân đều bận đến chân không chạm đất với giảng viên cả mình, chỉ còn Nghiêm Trọng Minh cùng Nghiêm Thanh ở nhà. Nghiêm Trọng Minh dỗ Nghiêm Thanh ngủ, bản thân mình cũng đi ngủ, tận hơn nửa đêm Tùng Vân mới trở về.
Tùng Vân cẩn thận rửa mặt, sau đó lên giường, không ngờ vẫn đánh thức Nghiêm Trọng Minh.
Trong bóng đêm, Nghiêm Trọng Minh nhìn cậu, Tùng Vân lại không chú ý tới, cậu thật sự quá mệt mỏi, vừa mới nằm xuống đã ngủ mất, cậu đưa lưng về phía Nghiêm Trọng Minh, thực ra cậu đã luôn ngủ như vậy. Nghiêm Trọng Minh nhìn tư thế của cậu, không biết nên làm như thế nào, trong lòng có chút khó chịu, anh vươn tay ôm Tùng Vân, tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau Nghiêm Trọng Minh nấu bữa sáng, đưa Nghiêm Thanh đi học, Tùng Vân vẫn còn ngủ trong phòng.
“Em xuống ăn chút đi.” Nghiêm Trọng Minh gọi Tùng Vân, sáng sớm Tùng Vân có chút nóng nảy, gần đây báo cáo kết quả đã có rất nhiều người đến, chỉ quan tâm đến lợi ích của mình mà vô cớ gây rối. Giảng viên muốn các dữ liệu được phân tích chi tiết hơn nền liền đẩy Tùng Vân ra ngoài ứng phó. Cậu là Omega, lại còn đã kết hôn, những người tới cũng phải nhã nhặn với cậu, nhưng vẫn rất phiền.
“Không ăn!” Tùng Vân tức giận nói lớn, xoay người tiếp tục ngủ.
“Không ăn thì thôi.” Nghiêm Trọng Minh vốn đang thấy thương cậu vất vả, nhưng thấy cậu như vậy, anh đột nhiên cũng rất tức giận, ra khỏi phòng. Tùng Vân đã ngủ rồi nên không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, đến khi cậu đi xuống ăn cơm, cơm trưa đã làm xong, Nghiêm Trọng Minh đang ăn cơm, Tùng Vân đi đén, anh cũng không ngẩng đầu.
“Lát nữa em phải đến trường.” Tùng Vân nói ngồi xuống ăn cơm, Nghiêm Trọng Minh vẫn không nhìn cậu, cũng không nói chuyện. Tùng Vân dù có trì độn cũng nhìn ra hôm nay anh rất khác lạ.
Nhưng gần đây tâm trạng của cậu cũng không tốt, chuyện trước đó vẫn còn âm ỉ ở trong lòng, vẫn không muốn thoả hiệp.
19.
Hai người bắt đầu chiến tranh lạnh, chỉ khi Nghiêm Thanh ở nhà mới coi như là hoà hoãn. Chiến tranh lạnh là chuyện đau đớn nhất về mặt tinh thần, Nghiêm Trọng Minh đã suy nghĩ rất nhiều, về 5 năm tòng quân của mình, về ngày anh gặp Tùng Vân, về cuộc hôn nhân của anh với cậu.
Lần gặp lại nhau chỉ là xúc động nhất thời, Tùng Vân trước giờ chưa từng nói muốn anh phải chịu trách nhiệm, nhưng anh muốn làm tròn trách nhiệm của một Alpha.
Omega dù sao cũng khác với Alpha, đánh dấu một chiều về sau sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống của Alpha, mà đối với Omega nó lại ảnh hưởng vô cùng lớn. Dù hiện tại đã có kỹ thuật loại bỏ đánh dấu, nhưng chi phí rất đắt đỏ, lại còn ảnh hưởng đến sức khoẻ, nghiêm trọng nhất là tuyến thể sau này sẽ bị suy yếu, không còn khả năng tiết pheromone, gần như không thể sinh hoạt bình thường.
Nhưng hiện tại bọn họ đã đánh dấu hai chiều, nếu có đi xoá bỏ đánh dấu thì cũng là hai người cùng đi, áy náy trong lòng anh cũng giảm đi đôi chút.
20.
Nghiêm Trọng Minh suy nghĩ nhiều, càng nghĩ càng cảm thấy tuyệt vọng, nhưng rốt cuộc anh cũng không có hành động gì. Tùng Vân mỗi ngày đều rất bận rộn, anh nói hết mọi chuyện cho Từ Duyệt, Từ Duyệt cũng không nói gì thêm.
Mọi thứ như dừng lại, trong nháy mắt, hai người đã kết hôn được một năm, cũng đến ngày giỗ của cha Tùng Vân. Tùng Vân đã nói trước với Nghiêm Trọng Minh, hai người cùng đi tảo mộ cha cậu.
Mẹ Tùng Vân mất sớm, lúc cha cậu mất tuổi cũng không lớn, hai người được chôn cùng nhau, Tùng Vân đi tới nghĩa trang công cộng, đặt bó hoa đã mua từ trước trên bia mộ của cha, trầm mặc đứng ở đó. Nghiêm Trọng Minh không tới, có lẽ bởi vì mấy ngày chiến tranh vừa rồi mà rất ghét cậu. Tùng Vân không muốn nói gì, chỉ im lặng nhìn bia mộ của cha.
Tùng Vân không biết, khi cậu đang lặng lẽ đứng trước bia mộ của cha mình, ở nơi xa, Nghiêm Trọng Minh cũng đang nhìn Tùng Vân. Anh lặng nhìn cơ thể gầy gò yếu ớt như thể có thể bị gió làm tổn hại bất cứ lúc nào.