Yen trở về cùng ngày tôi biểu diễn, nếu máy bay không trễ giờ thì năm giờ chiều là có thể đến nơi, không có thời gian để cho nàng và chú dì nghỉ ngơi, thương họ vì tôi mà bôn ba.
Tâm trạng trong hai ngày nay khác hẳn, mang theo mong chờ và hào hứng. Giáo sư Điền kinh ngạc tâm thái của tôi lại thả lỏng như vậy, người bình thường vào trước buổi hòa nhạc ít nhiều cũng có áp lực và căng thẳng, cái này phải cảm ơn Yen, là nàng để tôi quên hết tất cả bất an. Hôm nay là một ngày quan trọng, sáng sớm hội chị em bắt đầu vội vàng giúp tôi chuẩn bị các việc cho buổi biểu diễn tối nay, cuối cùng giáo sư Điền xét duyệt quy trình tiết mục của tôi. Lần này tôi không có tìm giáo viên làm người đệm nhạc piano cho tôi, tôi lựa chọn Tiểu Đằng, với kỹ thuật đàn điêu nghệ của nàng cùng sự ăn ý của chúng tôi có thể trình bày ca khúc tốt hơn, hơn nữa tôi nghĩ có hội chị em tham dự buổi hòa nhạc của tôi, đó là một chuyện đáng giá kỷ niệm.
Buổi chiều ba mẹ và cô cô cùng chạy tới, tôi rất dễ khóc, trông thấy mặt của ba mẹ viền mắt liền đỏ hoe, tiến lên ôm lấy họ. Mẹ đỡ vai của tôi mỉm cười nhìn tôi rất lâu, tôi nghĩ người cha người mẹ nào không được gặp con mình trong thời gian dài cũng sẽ tỉ mỉ nhìn con một hồi nhỉ, ba ba vừa mở miệng liền nói tôi gầy, hết cách rồi, tôi vẫn không thể thực hiện được một trong những nhiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-nam-cho-doi-chung-ta-nghenh-don-hanh-phuc/731998/chuong-211.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.