Lớn như vậy rất ít khi rơi nước mắt, ngày hôm nay khóc bù cho mấy năm qua. Gần mười giờ tối xe đến bến, cảm giác con mắt sưng sắp không mở ra được, rất lo lắng lát nữa về nhà ba mẹ nhìn thấy bộ dáng tôi thế này sẽ phản ứng ra sao, sốt ruột nghĩ biện pháp che giấu. Đi ra bến xe, lúc đi qua quảng trường tình cờ trông thấy phía trước có một quán vỉa hè đang bày bán kính râm nhựa trẻ em, tôi như tìm được cứu tinh mà chạy chậm qua đó, ngồi xổm xuống tỉ mỉ chọn lựa một chiếc vô cùng đáng yêu, kính râm tròn hoạt hình có thể không nhìn thấy mắt, sau khi trả tiền lập tức vẫy taxi về nhà.
Đến cửa nhà, đeo kính râm vào, lấy ra từ trong túi cái gương nhỏ, soi thử, thật là trẻ con, nhưng dù sao có còn hơn không, nếu như bình thường tôi sẽ cười đau ruột, nhưng hôm nay thật sự không thể cười nổi, dùng sức vỗ vỗ mặt mình, nhìn vào gương nỗ lực cười gượng rồi cầm chìa khóa mở cửa.
"Ơ! Buổi tối đeo kính râm, còn là đồ chơi của trẻ em, Hạ Mạt, xin hỏi con mấy tuổi?" Ba mẹ vừa thấy tôi vào cửa liền bị dọa sợ hết hồn, mẹ cực kỳ ghét bỏ nói tôi.
"Ha ha! Rất đáng yêu nhỉ, hôm nay bọn con đều mua, đặc biệt đeo vào cho ba mẹ ngắm, đây gọi là đồng tâm vị mẫn*! Con đi tắm rửa đi ngủ trước nha, ngày hôm nay chơi rất mệt." Tôi giả bộ rất vui vẻ rất phấn khởi cười đùa ở trước mặt ba mẹ, sợ bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-nam-cho-doi-chung-ta-nghenh-don-hanh-phuc/731991/chuong-204.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.