Đều nói khoảng thời gian đại học là tuyệt vời nhất, chúng tôi có thể mặc sức rơi những giọt mồ hôi của tuổi trẻ, thỏa thích hưởng thụ niềm vui tràn đầy. Học môn đại cương có thể đầu óc trêи mây hoặc làm một ít chuyện mà mình muốn làm, ở căn tin có thể lựa chọn ăn bất kỳ loại món ăn nào, mỗi ngày có thể tương thân tương ái sống cùng hội chị em, chọc nhau, trêu nhau, cùng nhau giải quyết khó khăn. Phòng đàn là nơi mà chúng tôi yêu nhất và dành nhiều thời gian nhất, khi bạn vui vẻ hay buồn đau, ngay lập tức luôn luôn sẽ nghĩ đi đến chỗ đó, không gian tuy nhỏ, nhưng mà bên trong lại đầy ắp kỷ niệm của chúng tôi, dưới mái trường đặc biệt ngập tràn âm nhạc này, chúng tôi chạy nhanh, chúng tôi hò hét, chúng tôi lạc quan, chúng tôi vui vẻ, chúng tôi là hạnh phúc.
Nhưng thời gian tươi đẹp sẽ lặng lẽ trôi, năm học mới đến, chúng tôi đã là sinh viên đại học năm thứ tư, trở thành những sư huynh sư tỷ cấp "cao" nhất, không có vui vẻ và kϊƈɦ động, chỉ có thương cảm lạ lùng, bởi vì chúng tôi còn có không tới một năm thì phải kết thúc cuộc sống đại học ra ngoài xã hội.
Lại một lần nữa trở về sân trường. Tôi lẳng lặng bước đi trong học viện cổ xưa này, có thể cảm nhận được hơi thở của người xưa mấy chục năm dường như đang lưu chuyển, dày nặng, thâm thúy, thông tuệ. Đấy chính là sự truyền thừa chúng tôi coi như trân bảo, đấy là toàn bộ ý nghĩa và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-nam-cho-doi-chung-ta-nghenh-don-hanh-phuc/731967/chuong-180.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.