Thời tiết thay đổi thất thường, khiến người ta khó xử, hai ngày nay bắt đầu có chút ho khan, hình như ban ngày vẫn còn tốt, nhưng đến buổi tối sẽ ho liên tục làm đánh thức Yen bên cạnh, nàng sẽ như mẹ trẻ, đưa tay xoa dịu ngực của tôi không ngừng, nhưng bạn càng muốn nhẫn nhịn không cho nó ho thì còn ho dữ dội hơn, Yen lập tức rời giường tìm thuốc hết ho cho tôi uống.
"Nếu không tớ đi phòng khách ngủ nhé? Ngày mai cậu còn phải dậy sớm, không ngủ ngon sẽ mệt." Tôi uống thuốc xong, giọng nói có phần biến thanh.
"Không được! Cậu không ở bên cạnh tớ thì tớ không ngủ được, không sao đâu, uống thuốc sẽ khỏe thôi, ngoan! Ngủ đi!" Yen từ chối yêu cầu của tôi, giúp tôi đắp kín chăn, ôm tôi ngủ.
Sáng ngày hôm sau, Yen phải dậy sớm đi làm, lúc tôi tỉnh lại xem đồng hồ, sợ hết hồn, nguy rồi! Ngủ quên mất, sáng hôm nay phải về trường học. Hoàn toàn tỉnh táo rồi nhảy xuống giường, tìm đại một bộ trang phục thay xong rồi đi rửa mặt, lúc đi qua phòng ăn thì nhìn thấy một cái bát nước đen thùi lùi, bên cạnh có tờ giấy Yen để lại, là thuốc Đông y nàng mua ở dưới lầu, dặn tôi nhớ uống rồi hãy đi làm, vốn dĩ muốn đánh răng rửa mặt xong thì uống ngay, nhưng nhất thời sốt ruột ra ngoài liền quên mất.
"Lão bà, uống thuốc cảm thấy khá hơn chút nào không?" Về tới trường học không bao lâu, Yen liền gọi điện tới.
"Thuốc? … Ối! Tớ quên mất rồi." Lúc này tôi mới nhớ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-nam-cho-doi-chung-ta-nghenh-don-hanh-phuc/731964/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.