Bữa sáng buffet ở khách sạn rất là phong phú, cảnh vật cũng rất đẹp, chúng tôi chọn dùng cơm ở bàn ăn lớn bên cạnh bể bơi ngoài trời, nghe tiếng chim hót xung quanh và nhạc nhẹ đang phát ở ngoài phòng ăn, chúng tôi chầm chậm vừa ăn vừa nói chuyện, kiểu kỳ nghỉ nhàn nhã tự do này thật là thoải mái, khác với du lịch theo đoàn, sáng sớm không cần vội vã chạy loạn khắp nơi như đuổi vịt.
"Văn Văn, có soái ca nước ngoài liên tục nhìn chằm chằm vào cậu kìa." Tiểu Đằng dúi người về phía trước, nhỏ giọng nói với Mạn Văn ngồi bên cạnh nàng.
"Where? ? ? Ở đâu? Chỗ nào?" Mạn Văn kϊƈɦ động lấy giấy ăn chùi miệng, đầu không dám nhìn quanh, con mắt giảo hoạt đảo qua đảo lại.
"Bên phải cậu, hướng hai giờ." Tiểu Đằng nói, hội chị em lén lút nhìn sang, quả thật có một vị soái ca đang nhìn Mạn Văn.
"Cô bé! Diễm ngộ của cậu đến rồi." Tư Khiết cười đùa.
"Tớ không dám nhìn ra sau, trông thế nào vậy?" Tôi tò mò hỏi.
"Èo… thật lắm lông!" Mạn Văn ghét bỏ nói, chúng tôi tức thì cười sặc, không nghĩ rằng lời miêu tả đầu tiên của nàng lại nói người ta lắm lông.
"Ha ha! Đó là tượng trưng đàn ông của người ta!" DK trêu ghẹo.
"Chịu không nổi! Không phải khẩu vị của tớ." Mạn Văn cúi đầu ăn, không hề nhìn người ta nữa.
"Ha ha!" Chúng tôi bị lời nói của nàng chọc cười, cười thả ga.
"Mọi người thục nữ một xíu cho tớ, đừng để mất mặt." Mạn Văn nhịn cười, giả vờ nghiêm túc nói.
Hải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-nam-cho-doi-chung-ta-nghenh-don-hanh-phuc/731959/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.