Sẩm tối thứ bảy tuần trước, sau khi tan việc thì trực tiếp về nhà Mạn Văn ăn cơm chùa, Yen có công tác, vẫn chưa trở về. Tôi có chìa khóa nhà nàng, trực tiếp mở cửa, vào cửa liền nghe thấy tiếng líu ra líu ríu ở nhà bếp.
"Ơ! Lão đại ngài cũng tới ăn chùa à?" Tôi đi tới cửa nhà bếp, nhìn thấy Tư Khiết cùng Mạn Văn đang bận việc.
"Cậu mới đến ăn chùa ý, những thức ăn này đều lấy từ tủ lạnh nhà tớ đó, còn phải ra tay hỗ trợ đây." Tư Khiết nhặt rau nói.
"Anh nhà cậu lại bay rồi à?" Tôi đặt túi xuống, hỏi.
"Lại không phải à, bây giờ máy bay chính là nhà của anh ta, nhà chúng tớ mới là quán trọ của anh ta." Tư Khiết hơi oán trách, tôi và Mạn Văn nở nụ cười.
"Thật đói đấy! Bao giờ mới được ăn?" Tôi xoa cái bụng hóp, tựa cằm vào trêи vai Mạn Văn hỏi.
"Còn phải chờ một lát, thịt lão đại mang ra còn chưa tan băng, cậu đi phòng khách tìm chút hoa quả ăn trước đi." Mạn Văn buộc tạp dề đang làm cá, không rảnh để ý tôi.
Đi đến phòng khách mở ti vi, ngồi ở trêи sô pha nhìn thấy trêи khay trà đặt một đĩa cherry, trái cây đỏ tươi làm người ta nhìn liền thèm, cầm lấy ăn một quả, ừm! Thật tươi ngọt, lấy thêm một quả, ăn ngon cực kỳ! Càng ăn càng không thể ngừng miệng, xem ti vi thấm thoát liền thấy đáy.
"Trời ạ! Cherry của tớ, ngắn ngủi mười mấy phút cậu đã ăn sạch rồi, tớ còn không nỡ ăn đấy." Mạn Văn đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-nam-cho-doi-chung-ta-nghenh-don-hanh-phuc/731931/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.