Thượng 
Tối hôm qua nửa đêm đói bụng tỉnh dậy, trời lạnh như thế này thật sự là không muốn bò dậy tìm đồ ăn, nghĩ nhịn một tý thì sẽ không đói bụng, nhưng cái bụng này cũng quá không nể mặt mũi, khiến dạ dày tôi đau, rốt cục không nhịn được nhẹ nhàng bò dậy tìm ăn, Mạn Văn ngủ ở bên cạnh tôi, tôi rón rén mặc áo ngủ đi nhà bếp. 
Mở ra cửa tủ lạnh, bên trong tràn đầy đồ ăn, có Mạn Văn ở đây, tủ lạnh sẽ không trống rỗng, nhìn đồ ăn rực rỡ muôn màu, tôi trái lại không biết ăn cái gì, ngồi xổm ở đó, hai tay chống cằm ngẩn người… 
"Mạt nhi, cậu mộng du à? Ngồi chồm hổm ở chỗ này làm gì?" Mạn Văn bất thình lình gọi tôi từ đằng sau, tôi sợ tới mức lập tức đứng vọt lên. 
"Cậu thức dậy làm gì?" Tôi vuốt trái tim nhỏ, kinh ngạc hỏi nàng. 
"Dậy đi tiểu mà, phát hiện cậu không ở trêи giường, liền tìm cậu. Cậu đói bụng?" Mạn Văn xoa mắt ngáp một cái, hỏi. 
"Ừm! Thật đói đấy, nhưng lại không biết ăn cái gì, cậu mau đi ngủ đi, tớ ăn xong rồi ngủ tiếp." Tôi xoay người, cúi người xuống, hai tay chống đầu gối tiếp tục nhìn tủ lạnh. 
"Tránh ra tránh ra! ! ! Nhìn bộ dạng khó lựa chọn của cậu liền ngứa mắt, ăn mì nhé? ! Tớ đi nấu, rất nhanh sẽ xong, cậu chờ." 
Mạn Văn kéo cánh tay tôi qua một bên, chính mình vừa nói vừa tay chân lanh lẹ cầm lấy mì sợi, trứng gà và cải xanh trong tủ, tiếp đó dùng chân đóng cửa lại, xoay 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-nam-cho-doi-chung-ta-nghenh-don-hanh-phuc/731896/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.