Khai giảng không lâu, lớp chuyên ngành của tôi bị xếp học ở sau cùng, rất vui vì rốt cuộc không cần lên lớp ca hát từ sớm, bởi vì sáng sớm mở giọng rất không thoải mái, luôn muốn cực mau vào trạng thái mới tốt, mỗi lần tôi đến phòng đàn của Điền giáo sư từ sớm, trước tiên quan sát cô hát thế nào trước mặt học sinh, quan trọng nhất là nhìn cô dạy thế nào, đối với mỗi học sinh khác nhau phương pháp dạy cũng sẽ có chỗ bất đồng.
"Hạ Mạt, mỗi lần em tới đều đang viết này nọ, viết cái gì đấy?" Điền giáo sư ngồi ở trêи ghế chơi đàn quay người cười nhìn tôi hỏi.
"Dạ? Em. . . em đang viết một ít ghi chú khi đi học." Tuy rằng cô bình thường rất thương tôi, nhưng tôi vẫn rất sợ cô, trêи người cô có loại uy nghiêm khiến tôi không dám quá thả lỏng nói chuyện cùng cô.
"Ừm! Có cái ý thức này rất tốt, đến đây đi, đến em." Điền giáo sư biến trở về nghiêm túc dạy học như vừa nãy, tôi mau mau thu dọn sổ ghi chép, lấy ra bản nhạc từ trong túi, đặt ở trêи kệ đàn cho cô, tiếp theo cởi giày thay bằng giày cao gót mang đến, sau đó đứng bên tay phải của cô.
"Ha ha! Ngày hôm nay rốt cuộc đã nhớ lên lớp phải đi giày cao gót rồi? Trực tiếp đeo vào rồi đi tới đây bớt nhiều việc lắm." Trong phòng đàn chỉ còn dư lại tôi cùng giáo sư, cô thấy dáng vẻ buồn cười của tôi nhịn không được bật cười lên.
"Em cảm thấy đi trêи đường khó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-nam-cho-doi-chung-ta-nghenh-don-hanh-phuc/731888/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.