Từ sau khi Yen và tôi ở bên nhau, mỗi cuối tuần đến buổi tối thứ bảy mới về nhà, chủ nhật nàng muốn làm tiểu lão sư, ở nhà nhận học sinh, vốn dĩ tiết học của hai ngày lại dồn vào một ngày, vì có thể ở bên tôi nhiều hơn một chút, nàng thà rằng khổ cực cũng không muốn xa nhau lâu như vậy chút nào, tôi vô cùng cảm động! Cho nên thứ bảy tôi rất quý trọng thời gian hai chúng tôi ở cùng nhau.
"Yen, sao hai tuần nay cậu đợi đến thứ bảy mới trở về?" Sáng sớm thứ bảy tuần này, ăn xong bữa sáng ở ký túc xá, Mạn Văn nghi ngờ hỏi.
"Có lẽ về sau đều tới thứ bảy mới trở về, muốn ở cùng với các cậu, vậy vui hơn." Yen biết nói dối nhỏ rồi, haha.
"Haha, càng ngày càng không thể rời bỏ chúng tớ à?!" Mạn Văn vui vẻ ôm Yen, sượt mặt nàng nói, chỉ thấy Yen lén lút nhìn tôi một chút, tôi hé miệng nở nụ cười.
"Vậy ba mẹ cậu chẳng phải là hận chết chúng tớ rồi hả?" Thiên Hi trêu đùa nói.
"Haha, đúng vậy! Nói tớ không quan tâm đến gia đình, đố kỵ các cậu đấy." Yen tinh nghịch nói.
Lúc này cửa ký túc xá đột nhiên mở ra, chỉ thấy Tiểu Đằng che miệng thương tâm chạy vào, sau đó nằm bò ở trêи giường tóm chăn che kín đầu, chúng tôi xúm lại, lo lắng hỏi nàng làm sao vậy, Tiểu Đằng không để ý đến chúng tôi, tay ra sức nện giường. Chúng tôi phí hết sức lực lớn để lật ngửa người nàng, muốn nàng nói rõ đến cùng đã xảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-nam-cho-doi-chung-ta-nghenh-don-hanh-phuc/731829/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.