Lên tới sân thượng, chúng tôi đi đến cạnh lan can ngắm cảnh đêm, sắp tới tháng năm rồi, khí trời chậm rãi ấm dần, buổi tối đi kèm gió nhẹ mát mẻ, khiến tinh thần người ta thoải mái, tôi duỗi cái lưng mệt mỏi, nhìn Yen, nói: "Ái chà! Hôm nay khí trời thật tốt!" Yen tiến lên một bước ôm tôi từ phía sau, mặt kề sát bên tai phải của tôi, nhẹ giọng nói: "Mạt Mạt…đã lâu không gặp, tớ nhớ cậu." Cảm nhận được hơi thở khi nàng nói chuyện thổi nhẹ vào lỗ tai tôi, cả người run lên, xoay người ôm lấy nàng.
"Yen, cậu thật là ngốc mà! Cậu ưu tú như vậy, tớ…" Yen buông tôi ra, tay ấn lại môi tôi không để tôi nói tiếp.
"Cậu cũng không giống tớ sao? Có khi ngay cả bản thân tớ cũng nghĩ không thông, vì thế dứt khoát không thèm nghĩ nữa, đi theo cảm giác của chính mình là tốt rồi." Yen nhẹ vỗ về mặt tôi, sau đó kéo tôi ngồi xuống ở chỗ cũ.
"Mạt Mạt, cậu có biết lúc nào thì tớ thích cậu không?" Con mắt Yen nhìn phương xa, yếu ớt hỏi tôi.
"Hả?" Tôi bị hỏi không trả lời được.
"Tớ chưa từng nhìn tỉ mỉ một người, khi lần đầu tiên tớ thấy cậu, tớ đã bị ánh mắt của cậu xúc động, con mắt của cậu dài đến mức có đôi chút không giống người khác, dài nhỏ mà lại tinh ranh, lông mi trêи dưới vừa dài vừa dày, không nhìn kỹ còn tưởng rằng cậu kẻ mắt. Có lẽ tớ vẽ truyện tranh đặc biệt yêu thích vẽ mắt nhân vật, tớ cảm thấy ánh mắt của cậu rất sạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-nam-cho-doi-chung-ta-nghenh-don-hanh-phuc/731821/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.