Tối hôm qua sáu chị em chúng tôi tụ hội, các nàng biết Yen trở về, cho nên hẹn buổi tối cuối tuần này ra ngoài ăn cơm. Hàng năm tôi gặp gỡ với các nàng tương đối nhiều, sau khi tốt nghiệp tôi, Tư Khiết, Thiên Hi và Mạn Văn đều ở thành phố này cắm rễ phát triển, Tiểu Đằng trở lại quê hương nàng công tác, nhưng cách chúng tôi rất gần, lái xe cũng chỉ cần nửa giờ.
Chúng tôi đặt trước phòng ăn một hiệu ăn Nhật Bản thường xuyên đi, mọi người chúng tôi đều thích ăn sushi. Lúc tôi và Yen chạy tới, các nàng đều đến đông đủ, ôi! Lúc đó gặp mặt thật kϊƈɦ động. Mọi người đều tranh ôm ấp cùng Yen, Mạn Văn ôm Yen nói: "Thân ái, cậu thật sự trở về, chúng tớ đều nhớ cậu muốn chết." Bọn Tiểu Đằng cũng nói: "Chúng tớ cũng muốn ôm ôm!"
Yen cười thoải mái, đó là trạng thái chỉ khi nàng ở cùng với chúng tôi mới có, chân thật nhất và hoàn toàn thả lỏng nhất. "Ừm! Các chị em, tớ đã về rồi, đến lúc đó cả ngày dính lấy các cậu cũng đừng chê tớ phiền nha?" Yen vui vẻ nói.
Tôi bị các nàng bỏ quên, đứng ở một bên, giả vờ tức giận nói: "Ôi ôi! Bây giờ tớ đúng là người tàng hình nha."
"Ơ! Các cậu có ngửi thấy một luồng mùi chua gay mũi không?" Tư Khiết cố ý nhìn bốn phía hít mũi cười nói.
Mạn Văn híp mắt nhìn tôi nói: "Chua cái gì mà chua? Chúng tớ nhiệt liệt hoan nghênh bảo bối của cậu về nhà như vậy, cậu còn không tình nguyện ha!" Lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-nam-cho-doi-chung-ta-nghenh-don-hanh-phuc/731798/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.