Khi Chung Ngải đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang đi vào phòng khám, không có phóng viên nào nhận ra cô cả.
Tuy vậy, y tá ở quầy lễ tân lại chặn cô ngay trước cửa: “Thưa cô, hôm nay chúng tôi không khám bệnh.”
Chung Ngải tháo một bên khẩu trang xuống, nhìn thoáng qua đối phương, rất nhanh đã đeo khẩu trang lại, cô khẽ nói: “Là tôi.”
Y tá kinh ngạc trợn tròn mắt, sốt ruột đến mức dậm chân, “Bác sĩ Chung, sao cô lại đến đây! Ầy… Cô đừng đi vào thì hơn…”
Nhưng Chung Ngải chỉ ra dấu “Suỵt”, cô phớt lờ vẻ mặt ngạc nhiên của y tá, đi thẳng vào phòng khám. Sau khi thành công tránh được những đôi mắt tinh tường ở hành lang, cô căng thẳng hạ thấp vành mũ xuống một chút, lúc này mới bước nhanh tới phòng họp.
Câu nói “Em ngoan ngoãn ở nhà” sáng nay của Quý Phàm Trạch vẫn còn văng vẳng bên tai cô, nhưng cuối cùng cô vẫn không nghe lời anh. Chung Ngải không biết bản thân làm vậy có đúng không, nhưng trong lòng vẫn luôn có một âm thanh đối chọi với lời dặn dò của Quý Phàm Trạch nói rằng: Rắc rối do mình gây nên, thì mình phải dũng cảm đứng ra giải quyết.
Cho nên cô mới tới đây.
Bắt đầu từ tối hôm qua, Quý Phàm Trạch đã tịch thu điện thoại của cô, không để cô tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Cô hiểu sự che chở của anh, nhưng dù sao lửa cũng tập trung trên người cô, chỉ cần một làn gió nhẹ thổi qua cũng có thể tác động đến dây thần kinh của cô, khiến cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/sau-muoi-hu-mat/460770/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.